Sở Khải Phong và Mộc Thanh dừng chân tại một tiểu quán. Hắn ngồi xuống, gọi: Tiểu nhị
Đến đây - Nam tử thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn chạy lại, tay cầm khăn vắt lên vai: Khách quan, người cần gì?
Một bình trà, thêm vài món ăn
Có ngay có ngay tiểu nhị lui về phía sau.
Sở Khải Phong bất giác nhìn ra ngoài. Góc bên kia đường có một lão bà và một tiểu cô nương, chừng mười hai, mười ba tuổi. Lão bà đi rất chậm, xem chừng là chân bị đau, còn tiểu cô nương dáng vẻ gầy gò, mặt mũi bẩn thủi, cận thận đỡ bà từng bước. Rồi như không đi nổi nữa, họ ngồi xuống đất, dựa vào bờ tường. Tiểu cô nương lấy ra ở trong túi một của khoai nhỏ, bẻ nửa đưa cho bà.
Lúc tiểu nhị mang đồ ăn ra hắn có kêu y mang thêm vài cái màn thầu, đưa cho hai bà cháu.
Mộc Thanh gọi tiểu nhị, hỏi: Tiểu huynh đệ, xin hỏi, quan Tri phủ ở đây là người như thế nào?
Tiểu nhị nghe vật thì động tác chậm lại, y nói: Quan tri phủ a, vài năm trước tính ra cũng là vị quan thanh liêm, làm được không ít việc tốt cho dân, có điều... - Y ngừng lại một lát, rồi nói: Gần đây đã có thay đổi, haizz.
Sở Khải Phong suy nghĩ trầm tư, sau cùng quyết định đến phủ của Tri phủ.
Tri phủ hiện tại họ Tiếu, tên một chữ Hàn, năm nay hai mươi niên kỷ. Dáng vẻ không tệ, ăn nói nhã nhặn.
Khi nghe tin Sở Khải Phong tới quý phủ, hắn ta rất nồng nhiệt tiếp đón. Nhưng thái độ này của hắn ta không làm Khải Phong hài lòng. Hắn chỉ suy nghĩ, con người này so với người khi sáng đã buông lời cay nghiệt với một tiểu hài tử quả thật khác biệt.
Tiếu Hàn ngồi đối diện hắn, nói: Hoàng thượng từ xa đến quý phủ, thời gian cấp bách, vi thần không thể chuẩn bị chu đáo tiếp đãi, thứ mong hoàng thượng đừng trách tội .
Không trách tội, Trẫm chỉ đến thăm con dân của trẫm. Mấy ngày này Tiếu tri phủ vất vả rồi
Tiếu Hàn cười khẽ, nói: Sao có thể nói là vất vả, đây là trọng trách của vi thần . Y nhìn đến Mộc Thanh đang đứng bên cạnh hắn, hỏi: Vị công tử đây là..?
Y là Thái y của trẫm, tên gọi Mộc Thanh
Mộc công tử
Mộc Thanh cũng cúi người đáp lễ: Tiếu tri phủ
Tiếu Hàn nhìn y, rồi lại nói tiếp: Tình hình bây giờ trong huyện có điều khó khăn, nhưng vi thần tin tưởng chỉ cần cố gắng, mọi việc sẽ qua. Triều đình đã phóng khoáng chu cấp lương thực, vi thần sẽ gắng sức, xin hoàng thượng cứ an tâm .
Được - Sở Khải Phong đáp, nhưng ngữ khí lại không có một phần tín nhiệm.
Cuộc trò chuyện của Sở Khải Phong và hắn không kéo dài. Sang đến buổi chiều, Tiếu Hàn lại tiếp tục ban cháo và lương thực. Cách cư xử so với lúc sáng quả thật trái ngược. Ngay đến người dân cũng không giấu nổi ngạc nhiên trong ánh mắt. Này là quá lộ liễu rồi.
- ----------------------------------------
Màn đêm buông xuống, Sở Khải Phong và Mộc Thanh đang ở chung một phòng. Trong khi y trải chăn thì hắn lại ngồi nhìn ánh nến, vẻ mặt suy tư. Hắn biết là Tiếu tri phủ có điều mờ ám, không đúng, nhưng lại không thể cáo buộc hắn ta.
Mộc Thanh đã rũ bỏ y phục nhiều lớp, chỉ còn kiện y màu trắng ( áo lót trong). Thấy hắn vẫn ngồi thẫn thờ, y đi đến, đặt tay lên vai hắn: Khải Phong
Hửm?
Đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi
... Ừm
Mộc Thanh nghe giọng điệu của hắn thì cũng đoán được: Huynh vẫn đang nghĩ về chuyện đó sao?
Sở Khải Phong ừm một tiếng. Hắn nói: Theo lý mà nói lượng lương thực mà triều đình ban bố hoàn toàn có khả năng chu cấp cho dân làng. Nhưng như ta và đệ nhìn thấy, sự đói khát khổ cực này là không đúng. Ta tự hỏi phần lương thực kia đã đi đâu?
Mộc Thanh kéo ghế ngồi xuống, điềm đạm nói: Lương thực không phải đi đâu, mà đáng phải nghĩ đến việc nó đến với dân làng bằng cách nào. Trong huyện không thiếu người có tiền của, cho dù có nạn, họ ít nhiều vẫn có để phòng thân. Huynh nghĩ bản thân họ có hay không chỉ trong chờ vào những bát cháo kia?
Ý của đệ là họ bỏ ngân lượng mua lương thực?
Chỉ là suy đoán. Huynh xem, tiểu quán lúc trưa món ăn cũng thực đơn giản, có thể thấy lần vỡ đê này hoa màu bị phá rất nghiêm trọng. Triều đình đưa đến nhiều lương thực như vậy, tại sao quan tri phủ chỉ nấu cháo trắng.
Nói rất có lý, nếu như hắn biết được phú gia sẽ bỏ tiền mua lương thực thì phía hắn quả thực có lợi.
Mộc Thanh hơi mỉm cười, nhìn quanh gian phòng, nói tiếp: Hơn nữa huynh xem, quý phủ này đẹp như vậy, chỉ trong vài ba năm không thể nói muốn có là có, Tiếu tri phủ lại không phải chức quan quá lớn. Để có được nơi ở đẹp như vậy, hẳn là những gì hắn vụ lợi được, không chỉ là chút lương thực này .
Ta đã phái thị vệ thân cận đi điều tra về những vụ án đã được y phân xử, có lẽ sẽ sớm có kết quả. Hiện tại chúng ta không có chứng cứ cáo buộc hắn, đành phải chờ đợi
Theo như đệ thấy, Tiếu đại nhân không giống một người kiên nhẫn và quá tinh nhạy. Sẽ không quá khó để tìm ra sơ hở.
Nói đoạn hồi, Mộc Thanh bất chợt hắt hơi một cái, rồi hai tay khẽ chà sát cánh tay sưởi ấm. Thì ra là cửa sổ vẫn còn mở, gió lùa vào rất lạnh. Sở Khải Phong thấy vậy liền đứng dậy đóng cửa sổ. Lúc này hắn quay lại để ý kĩ kiện y của Mộc Thanh. Màu trắng mỏng manh, cổ áo rộng, vô tình để lộ làn da trắng mượt và xương quai xanh quyến rũ. Tai hắn bất giác đỏ lên.
Mộc Thanh cảm giác ánh mắt hắn nhìn y dường như có quỷ, rồi mới phát hiện cổ áo của bản thân quá rộng, y vội kéo lại, nói: Huynh làm gì, nhìn ta kì quái như vậy?
Hắn nuốt nước bọt, vẫn say đắm nhìn y: Thanh nhi, đệ ăn mặc như vậy, là đang câu nhân sao, hửm?
Mộc Thanh ngượng ngùng, nhỏ giọng trách: Không có, này là đi ngủ, cởi bớt y phục sẽ thoải mái
Vậy a ~ Nhưng ta nhớ lần đầu đệ ngủ với ta đâu có bộ dạng này
Ta... không nói với huynh nữa, ta đi ngủ
Y nói rồi vọt lẹ lên giường, chui tọt vào trong góc, kéo chăn trùm kín mình. Hắn thấy vậy thì lắc đầu khẽ cười, rồi thổi nến.
Sở Khải Phong cũng leo lên giường, hắn mở chăn, tay luồn tìm kiếm vòng eo của y, ôm chặt không buông. Mộc Thanh giãy gịua: Huynh buông ra
Trời lạnh, ôm như vậy sẽ ấm hơn
Huynh nằm lùi ra ngoài chút đi
Ta sẽ rơi khỏi giường đó
....
Mộc Thanh cuối cùng không đấu lại hắn, đành để mặc hắn ôm ấp. Còn Sở Khải Phong cũng thỏa mãn ôm người yêu trong lòng ngực mà thiếp đi.
- -----------------------------------
Hai người ở phủ bốn ngày, không làm gì nhiều, chỉ hàng ngày cùng nhau tâm sự trong hậu viện, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài giúp đỡ người nạn.
Phía sau hậu viện là nhà kho, chính là nơi để lương thực. Sở Khải Phong đã để ý, mỗi lần Tiếu Hàn đến đây, mắt sẽ không tự chủ mà nhòm ngó cánh cửa kia. Xem ra là bọn họ ở đây là đang cản trở hắn.
Đến ngày thứ năm, hai người rời đi, Tiếu Hàn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng, hắn ngồi trong tư phòng, tay tỉ mẩn lau những nén bạc đến sáng bóng, rồi lại hứng khởi đếm đi đếm lại. Bỗng nhiên có thị vệ bên ngoài gọi cửa: Đại nhân, có người đến tìm ngài
Hắn hỏi: Là ai?
Hạ quan không rõ, chỉ biết là một thương nhân, nói là muốn gặp người để thương lượng một việc
Hừm... ta biết rồi, ngươi lui đi
Tiếu Hàn gom lại mớ bạc gói vào mảnh vải, cất đi. Sau đó hắn đi đến cửa sau của phủ. Đứng đó quả thật có một nam tử, nhìn y phục xem vẻ là một thương nhân giàu có. Người kia nói muốn mua từ hắn một chút lương thực. Tiếu Hàn ban đầu còn cảnh giác nghi ngờ, nhưng khi nghe đối phương đưa ra giá cả cao thì lập tức đồng ý.
Đến khi trở lại phòng, hắn lập tức kích động đem bạc ra mà nâng niu, lấy sức gặm thử để phân thật giả. Đúng lúc này phía bên ngoài sóng gió đã đến cửa.
Một thị vệ hớt hải chạy lại, báo: Khởi bẩm đại nhân... đại nhân...
Hắn tiếng gọi gấp gáp thì lập tức cau xó mặt mày, lớn tiếng quát: Người làm gì mà vội vã la hét thế, làm bổn quan mất hứng, nói .
Khởi bẩm, hoàng thượng, hoàng thượng không hiểu vì sao đột nhiên quay trở lại đây
Cái gì?
Hắn nghe vậy thì lập tức đứng dậy, gói lại đống bạc giấu dưới lớp chăn gối.
Ngoài kia đám xe của Sở Khải Phong đã đứng trước cửa phủ. Tiếu Hàn lấy lại bình tĩnh, cúi người hành lễ: Hoàng thượng đột nhiên quay trở lại, không biết người có điều gì dặn dò
Sở Khải Phong cười nhếch môi, nói: Trẫm phát hiện bản thân mang nhầm đồ của khanh, nên quay lại trả. Tử hậu vệ, mang đồ vào
Hắn ta mờ mịt nhìn ra phía sau, thấy nam tử mang vào một túi đồ, hắn giật mình nhận ra... này là, này là túi lương thực khi nãy.
Thế nào, Tiếu tri phủ, khanh nhận ra nó chứ?
Vi thần... không nhớ
Sao lại không nhớ, thứ này là khanh vừa bán cho người thương nhân này, quên nhanh như vậy sao?
Tiếu Hàn ngẩng mặt nhìn người đứng gần bên Sở Khải Phong, người này đích thực là thương nhân khi nãy, nhưng tại sao...
Sở Khải Phong nhìn vẻ mặt hắn trắng bệch ra sợ hãi, nói thêm: Trẫm thấy bạc hắn vừa đưa khanh hẳn là vẫn còn ấm đó. Người đâu, lục soát phòng của Tri phủ cho trẫm
Vâng.
Hắn bất lực nhìn theo đám người, tay mất kiểm soát bắt đầu nắm chặt.
Đám thị vệ mang ra một túi bạc, hắn đưa đến trước mặt Tiếu Hàn, nói: Số bạc này, không nhầm được chứ?
Tiếu Hàn bị ép đến bước đường cùng, nhưng vẫn cố tranh cãi: Hoàng thượng, cho dù số bạc này chứng thực là do vi thần cất riêng, cũng không thể chứng minh việc vi thần bán đi lương thực cứu tế của triều đình mà ra
Trẫm chưa hề nói thứ trong bao kia là lương thực cứu tế
Hắn trợn tròn mặt, phát hiện bản thân đã rơi vào bẫy của Sở Khải Phong.
Hơn nữa, dưới đáy mỗi nén vàng đều có dấu vân tay của thương nhân kia, mà hắn lại là do hậu vệ thân cận của Trẫm giả thành. Hắn chưa từng đến đây, làm sao lại cùng ngươi đổi bạc.
Vi thần...
Ăn bổng lộc của triều đình, hưởng vinh hoa phú quý ngươi chưa thấy đủ, giờ còn muốn vụ lợi trên sự đói khổ của dân, ngươi còn xứng làm quan phụ mẫu sao. Người đâu
Có
Tháo bỏ mũ quan của hắn, giáng xuống làm dân thường
Tiếu Hàn thẫn thờ để cho thị vệ tháo mũ quan xuống, miệng chỉ lẩm bẩm mất rồi, mất hết rồi
Đến nông nỗi ngày hôm nay, chỉ trách hắn quá tham lam, tự mình chuốc lấy.