Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 16: Chương 16




Sở Ngọc Hân khẽ chớp mắt tỉnh dậy, nàng ngồi dậy, phát hiện Tố nhi đã ngủ gục bên cạnh giường từ bao giờ. Dù là đang ngủ đôi mi nàng vẫn nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng. Ngọc Hân lay nhẹ vai nàng, gọi: Tố nhi, em mau tỉnh

Tố nhi mở mắt, thấy công chúa đã tỉnh thì vui mừng không thôi: Công chúa, người tỉnh rồi, người đã hôn mê qua một đêm. Người dọa nô tỳ sợ muốn chết người có biết không?

Sở Ngọc Hân vuốt mặt nàng trấn an, nhìn đến căn phòng, liền hỏi: Nơi này là địa phương nào?

Nơi này là huyện Xung Châu, Lãnh tri huyện ngày hôm qua đã đưa nô tỳ cùng người đến nơi này trị thương. Công chúa người đợi Tố nhi, Tố nhi liền đi kêu lang y đến xem vết thương giúp người

Tố nhi vừa nói xong đã nhanh chân chạy ra ngoài tìm người, để Ngọc Hân một mình ở lại trong phòng. Nàng suy nghĩ, Lãnh tri huyện, liệu có phải Lãnh Thiên?

Lát sau, Tố nhi trở lại, theo sau là một nữ nhân dáng vẻ chín chắn, và một nam nhân. Nam nhân kia không nằm ngoài dự đoán của nàng, là Lãnh Thiên.

Nữ y giúp Ngọc Hân bắt mạch, thấy mạch tượng đã ổn, chất độc không còn, nàng mỉm cười, nói: Thương thế của người đã không còn gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là có thể xuống giường đi lại rồi .

Đa tạ

Đa tạ đại phu Tố nhi đối nàng nói cảm ơn, khuôn miệng còn nở một nụ cười hoa nở.

Tố nhi cô nương, ta nói cô nương có thể gọi ta là Tư Yến Triệu Tư Yến rất có thiện cảm với Tố nhi, nên nàng không thoải mái khi nghe Tố nhi gọi bản thân khách sáo như vậy.

Xin lỗi, ta không quen Tố nhi cười chữa ngượng.

A, phải rồi Tư Yến lấy ra từ trong túi vải một bình thuốc nhỏ, đưa cho Tố nhi Thứ này hôm nay ta mang đến cho cô nương, để thoa những vết bầm kia

Người thật tốt Nàng vui vẻ nhận lấy bình thuốc. Nàng không hay biết từ nãy đã có một bình giấm to đùng đã đổ, hơn nữa bình giấm này còn rất chua.

Sở Ngọc Hân nhìn đăm đăm vào vị đại phu trước mắt đang nói chuyện cùng Tố nhi của nàng. Nàng gọi Tố nhi Tố nhi, em lại đây

Vâng? Tố nhi lại gần giường, lại bị Sở Ngọc Hân đưa tay kéo sát gần người. Ngọc Hân từ bên eo Tố nhi nhìn qua, tặng cho Triệu Tư Yến một ánh mắt sắc lạnh. Nàng nắm tay Tố nhi, nói: Ta có điểm khô miệng, em giúp ta gọt hoa quả được không?

Vâng, em lập tức đi

Sau khi Tố nhi rời đi, Tư Yến cũng không nán lại lâu. Ít nhất là ánh mắt của Ngọc Hân như báo cho nàng biết, nếu nàng còn ở lại, khẳng định sẽ bị lửa trong mắt nàng thiêu rụi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Lãnh Thiên mở lời hỏi: Công chúa, người đã cảm thấy khá hơn chưa?

Ngọc Hân đáp: Ta ổn. Cảm tạ Lãnh tri huyện ra tay cứu giúp

Người đừng nói vậy, là trọng trách của thần

Không nghĩ đến Hoàng huynh lại để ngươi làm tri huyện ở đây. Nơi này có điểm nguy hiểm

Ý người là..?

Bọn ta đã gặp sơn tặc. Chúng khá đông và hung hãn. Ngươi cai quản vùng này hẳn là rất khổ sở với chúng

Công chúa, người có điểm không biết. Từ khi ta đến đây nhận chức, đều không có sơn tặc gây loạn

Không phải chứ, chẳng lẽ ta xui như vậy, chỉ mình ta gặp trúng bọn chúng sao? Sở Ngọc Hân nửa đùa nửa thật nói.

Công chúa thật biết nói đùa Lãnh Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc: Thần nghĩ sự việc lần này không đơn giản như vậy. Người không nghĩ rằng, đám người đó là nhắm vào người và Thái Hậu sao

Sở Ngọc Hân nghe nhắc đến Thái Hậu thì giật mình nhớ ra, khẩn trương nói: Mẫu hậu, người vẫn còn ở trong rừng. Ngươi mau...

Lãnh Thiên vội ngắt lời, trấn an nàng: Công chúa yên tâm, Tố nhi cô nương đã nói cùng thần. Hiện tại nhóm thị vệ đã đi tìm Thái hậu, rất nhanh sẽ đưa người trở ra an toàn

Nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: Phải rồi, Lãnh tri huyện, câu vừa rồi ngươi nói, là biểu thị ý gì?

Công chúa, người suy nghĩ một chút. Nếu như vùng này thường xuyên có sơn tặc hoành hành, hẳn là các vị tri huyện nhiệm trước đã viết tấu chương dâng lên hoàng thượng, người sẽ tăng cường thị vệ. Thế nhưng thần nhận chức đã gần hai tuần trăng, sinh hoạt của dân chúng trong vùng không có vẻ gì là đã trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ sơn tặc. Cho nên mới nói, đám sơn tặc mà người nói, không chắc đã là sơn tặc

Sở Ngọc Hân đã dần ngộ ra vấn đề: Cho nên ý ngươi nói, bọn chúng là có người sai bảo, cố ý nhắm vào bọn ta?

Rất có thể. Công chúa và Thái hậu đều là người cao quý, dưới một người, trên vạn người. Nếu như có thể bắt hai người, vời một khoản tiền thì chúng có thể ăn đến cuối đời. Nhưng xét vết thương trên người của Công chúa, có vẻ mục đích của chúng không phải tiền, mà là muốn tính mạng của người

Lãnh Thiên a Lãnh Thiên, ngươi không hổ danh là trạng nguyên, suy nghĩ phân giải sâu xa. Sở Ngọc Hân ta bội phục

Công chúa quá khen Y dừng lại đôi chút, lại nói: Nhưng nếu đúng như suy đoán của thần, vậy sự việc lần này càng trở nên nghiêm trọng. Âm mưu hạ sát người hoàng tộc không hề đơn giản. Điều này có thể là manh mối tìm ra một bí mật động trời

Sở Ngọc Hân nghe y nói vậy thì lo lắng càng thêm lo lắng. Hoàng huynh của nàng đã nhiều năm chưa có hài tử nối dõi, trong triều đã có nhiều vị quan lên tiếng về điều này. Nàng lo sợ nó sẽ gây bất lợi cho Sở Khải Phong. Chỉ cần một lý do, đám tham quan nịnh thần đã có thể thừa cơ hội làm loạn.

Lãnh Thiên đang muốn nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên phía bên ngoài có một nam nhân chạy vào, nói: Lãnh đại nhân, đã tìm thấy Thái hậu và Hoàng hậu, họ đang ở đại sảnh chờ người

Được, ta đến ngay

Đợi đã Nàng mở chăn ra, muốn rời giường Ta cũng muốn đi

Nhưng thương thế của người...

Không sao, ta có thể đi

Vậy được

Ở đại sảnh, Thái hậu ngồi ở giữa, tâm bà vẫn chưa hết run sợ. Khi nãy ở trong miếu hoang nghe bên ngoài có tiếng động, bà lo sợ là đám sơn tặc nọ, nhưng khi xác định là người của quan tri huyện thì bà mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nghe họ nói Hân nhi đã an toàn tịnh thương tại phủ, bà thật muốn nhanh chóng đến xem nhi nữ. Giờ này ngồi tại đây nhưng bà vẫn rất khẩn trương. Vừa thấy bóng dáng của Ngọc Hân, bà đã vội vã kéo nàng lại gần, nhìn nàng thật kĩ.

Hân nhi, trời ơi bảo bối nhi của mẫu hậu. Con bị thương nơi nào, nói cho mẫu hậu biết

Sở Ngọc Hân nắm lấy tay bà, trấn an: Mẫu hậu, người đừng vội. Nhi thần đã không sao, chỉ là vài viết thương nhỏ

Lãnh Thiên theo lễ nghi hành lễ: Vi thần Lãnh Thiên, tham kiến Thái hậu, Hoàng hậu nương nương

Mẫu hậu, đây là Lãnh tri huyện

Thái hậu nhìn y, dịu dàng nói: Bình thân. Ái Khanh có công cứu giá, sau khi hồi cung ta sẽ nói Phong nhi thưởng lộc

Vi thần không dám nhận, vi thần còn tạ ơn Thái hậu vì đã bỏ qua cho sự chậm trễ của vi thần

Phải rồi Mẫu hậu, tối qua người hẳn là ngủ không được thoải mái. Người hãy mau về phòng nghỉ ngơi, đợi qua ngày mai rồi hồi cung. Nhi thần sẽ kêu người vào thành báo với hoàng huynh

Được

Thái hậu cùng Ngải Lị rời đi, Mộc Thanh cũng được Trương thị vệ đưa đi tìm đại phu. Đại sảnh chỉ còn Lãnh Thiên, Ngọc Hân và một nam nhân. Nam nhân kia quay sang, đối Lãnh Thiên nói: Tiểu Thiên, đệ cũng nên đi nghỉ. Tối qua có phải đệ lại thức muộn?

Lãnh Thiên bình thường ăn nói chững chạc đột nhiên lại đối với nam nhân mềm giọng: Chỉ muộn một chút, lát nữa ta liền đi nghỉ

Ta còn không hiểu đệ sao? Nam nhân nói rồi liền bế Lãnh Thiên lên, khiến y giật mình.

Trương Nguyên ca, huynh làm gì?

Bế đệ đi ngủ. Đã nhiều năm qua như vậy là không biết tự chiếu cố bản thân

Trương Nguyên nói dứt lời thì thản nhiên bế y rời đi, để lại Sở Ngọc Hân ở lại mắt chữ O, miệng chữ A.

Hai người họ... lẽ nào là mối quan hệ đó? Nàng vừa suy nghĩ vừa cười mỉm. Thì là nam nhân tên Trương Nguyên kia chính là ý trung nhân mà Lãnh Thiên từng nói đến, không nghĩ có ngày nàng lại có cơ hội nhìn mặt. Chỉ là nghĩ lại có chút không hài lòng. Hai người họ cứ như vậy mà thân thân trước mặt nàng, khiến nàng hảo cô tịnh. Sở Ngọc Hân nghĩ vậy thì ngay lập tức hí hứng tìm Tố nhi, giải tỏa cô đơn.

Tối hôm đó, Sở Ngọc Hân và Tố nhi ở trong phòng. Y phục Tố nhi đã tụt quá lưng, ngượng để Ngọc Hân thay nàng thoa thuốc lên vết bầm. Khi nãy Tố nhi chỉ là bê nước đến cho Sở Ngọc Hân rửa chân, ai ngờ Sở Ngọc Hân một hai nhất quyết muốn giúp nàng thoa thuốc. Một lôi hai kéo, nàng không thắng nổi, đành bất đắc dĩ gỡ y phục xuống.

Sau khi thoa xong, Ngọc Hân đau lòng nhìn nơi tím bầm kia, hỏi: Có đau không?

Ách... em... đã không còn đau nhiều nữa

Ta xin lỗi

Tố nhi nghe nàng xin lỗi thì vội vàng xoay người lại nhìn nàng: Công chúa người đừng nói vậy, em là cung nữ của người, em đáng lý là phải bảo vệ người

Sở Ngọc Hân mỉm cười nhìn nàng, nhưng một khắc sau liền đỏ mặt chảy máu mũi. Nhìn thấp xuống dưới của Tố nhi, nàng vừa rồi do vội vàng quay lại đã vô ý để y phục càng thêm mở rộng, đôi gò bồng đào cứ thứ xuất hiện trước mặt Sở Ngọc Hân.

Tố nhi nhận ra điều xấu hổ liền quay người đi, kéo y phục lên. Sở Ngọc Hân ở phía sau đã khôi phục tinh thần, rất tự nhiên dang tay ôm lấy nàng, thủ thỉ bên tai nàng: Tố Tố

Vâng

Lần sau đừng cùng ngoại nhân thân thiết có được không?

...

Ta ghen

... Vâng

Ngoan

Tố nhi nằm trong cái ôm của Sở Ngọc Hân thoải mái mà thiếp đi, nàng đêm qua vì lo lắng cho Sở Ngọc Hân mà đến gần sáng mới ngủ gục bên giường, hiện tại rất mệt. Sở Ngọc Hân cũng cố gắng tìm tư thế thoải mái nhất, ôm nàng ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, nhóm người Thái Hậu cùng Sở Ngọc Hân hồi cung rất sớm, vì lo Sở Khải Phong đang chờ.

Khởi bẩm hoàng thượng, Lãnh tri huyện đã đến, y đang ở bên ngoài chờ chỉ

Sở Khải Phong điềm đạm buông xuống cuốn sách, nói: Truyền y vào

Nô tài tuân chỉ

Lãnh Thiên bộ dạng nho nhã tiến vào, đối hắn hành lễ: Vi thần tham kiến hoàng thượng

Lãnh khanh miễn lệ. Ngồi đi

Đa tạ hoàng thượng

Lãnh Thiên ngồi xuống ghế, nhìn nét mặt của Sở Khải Phong, nói: Hoàng thượng, người triệu kiến vi thần vào cung phải chăng là vì chuyện của Thái hậu?

Phải

Vi thần tắc trách, khiến hoàng thượng thất vọng

Có chuyện gì?

Đám sơn tặc mà công chúa nói, thuộc hạ của vi thần đã bắt được một tên. Chỉ là tên này vô cùng ngoan cố, dụng hình đều không khai kẻ chủ mưu. Vào buổi sáng, lính canh ngục phát hiện hắn đã cắn lưỡi tự sát.

Như vậy sao?

Vi thần không suy nghĩ thấu đáo. Thỉnh hoàng thượng trách phạt.

Không sao, khanh không có tội. Chuyện này đối với trẫm không có gì xa lạ.

Hoàng thượng, ý người là...

Hân nhi đã nói cho trẫm những lời của khanh. Thật không ngờ khanh cũng có suy nghĩ này

Vậy... người đã có kế sách?

Sở Khải Phong bỗng nhiên đứng dậy, lay động lồng chim, cười nhạt: Tất cả kế sách chỉ ở mức phòng bị. Khanh cũng thấy rồi, đối phương là người khôn ngoan, làm việc dứt khoác, lại có được những thuộc hạ trung thành. Thật khó để tìm ra manh mối

Lãnh Thiên im lặng một lúc, rồi nói: Vi thần nguyện góp sức phò tá hoàng thượng. Tuy sức không lớn, nhưng nguyện vì người dốc lực điều tra ra manh mối.

Có một trung thần như khanh, trẫm thêm an tâm

Được rồi Hắn quay người, nói: Không còn chuyện gì nữa, khanh có thể lui

Vi thần cáo lui

Sau khi Lãnh Thiên rời đi, hắn lại tiếp tục đọc sách, nhưng chỉ đọc ít lâu liền ngừng. Hắn hỏi Dư công công đứng bên: Thanh nhi đã hồi tỉnh chưa?

Khởi bẩm hoàng thượng, Mộc công tử đã sớm tỉnh giấc

Bãi giá Mai An cung

Vâng

Thời tiết cuối thu đã có tuyết rơi, Mộc Thanh lặng lẽ đứng ngoài hiên ngắm tuyết, không hay Sở Khải Phong đã đến tự bao giờ. Hắn nhận lấy tấm khoác lông từ Ngọc nhi, tiến lại gần khoác lên người y: Tại sao không vào bên trong, ngoài này thật lạnh

Khải Phong Y lùi người về phía sau, dựa vào người hắn: Đệ rất thích tuyết. Huynh có thích không?

Sở Khải Phong thuận thế ôm lấy y: Thanh nhi thích ta đều thích

Mộc Thanh cười một cái, thoải mái cọ đầu vào cổ hắn. Sở Khải Phong khẽ động vào băng trắng trên đầu y, trách như không: Đệ xem đệ, rời xa ta một chút liền không biết tự chăm sóc bản thân

Mộc Thanh tâm trạng khá tốt, liền cùng hắn nói đùa vài câu Vậy huynh phải giữ ta thật tốt, bảo hộ ta thật tốt đó

Nhất định

Hai người đứng dựa vào nhau ngắm tuyết một lúc, Mộc Thanh nói: Khải Phong, ta lạnh

Sở Khải Phong nghe vậy thì liền bế Mộc Thanh lên, cùng y nói những lời ám muội: Ta bế đệ vào phòng. Chúng ta vận động làm ấm

Mộc Thanh buồn cười, đánh nhẹ vào vai hắn: Ta đang là người bệnh đó,huynh không thương tiếc sao?

Không sao, ta sẽ làm nhẹ một chút

Sắc lang

Sở Khải Phong hôn lên môi y, vừa đi vừa nhấm nháp vị ngọt đôi môi, cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.