Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 19: Chương 19




“ Trúc Lan cô nương, cô làm gì vậy, mau đứng lên “

“Không, nô tỳ chưa nói ra tâm nguyện sẽ không đứng lên “

Mộc Thanh nhìn nàng im lặng, để Trúc Lan nói:“ Nô tỳ biết Mộc thần y là người thấu tình đạt lý, nô tỳ cầu xin người giúp nô tỳ một chuyện”

“ Cô nói đi”

“ Khi Tần vương đến cầu thân, xin người đừng chấp thuận”

Mộc Thanh sửng sốt nhìn nàng, Trúc Lan vội nói tiếp:“Dương Hoàng Hậu là người hiền lương thục đức, nô tỳ đã đi theo nàng từ khi nàng chưa xuất giá. Nô tỳ biết nàng rất yêu Tần vương. Nhưng Tần vương tam cung lục viện, muốn loại nữ nhân nào mà không có, hoàng hậu đã nhiều lần ngậm đắng nuốt cay nhìn Tần vương sủng ái nữ nhân khác. Khó khăn lắm thời gian gần đây Tần vương mới vì thái tử mà chú ý đến Hoàng hậu, nàng rất vui. Nhưng hiện tại Tần vương lại đối với người nảy sinh tình ý, nếu Hoàng hậu biết, nàng sẽ đau lòng rồi lại tuyệt vọng. Nô tỳ cầu xin người, nô tỳ nhìn Hoàng hậu đổ lệ đã nhiều lần, xin người đừng nguyện ý trở thành sủng quân(=sủng phi) của Hoàng thượng. Nô tỳ biết nói như vậy sẽ làm khó người, nhưng xin người hãy nghĩ đến Hoàng hậu, nàng thực đáng thương.”

Trúc Lan vừa nói vừa nức nở khóc. Mộc Thanh cảm thán, nàng quả là một hạ nhân trung thành, biết lo nghĩ cho chủ tử. Y đỡ nàng lên, nhẹ nhàng nói:“ Cô nương lo nghĩ cho Hoàng hậu nhiều như vậy, rất đáng trân trọng. Cô nương yên tâm, ta vốn đã có ý trung nhân, ta cùng huynh ấy lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không nguyện ý bỏ huynh ấy để bên một người khác”

“Thật vậy sao? Thật vậy sao? “

“Phải, hiện tại nàng hãy trở về bên Hoàng hậu, ngày mai ta sẽ dâng lên Tần vương, xin người hồi hương”

“Đa tạ người, thật sự đa tạ người” - Trúc Lan kích động nói liên tục.

“Không cần tạ ơn, kì thực ta cũng không làm được gì nhiều”

“Vậy nô tỳ cáo lui “

“Được”

Nét mặt Trúc Lan vui tươi lên hẳn, nàng muốn nhanh chóng về nhìn hoàng hậu. Mộc Thanh nhớ đến người thương, y ngẩng mặt nhìn trời, thì thào:“A Phong, ta đã đi nhiều ngày, huynh có nhớ ta không?”

Bên kia Sở Khải Phong hắt xì một cái, hắn cảm thấy lạnh, liền kéo chăn lên, ôm chặt tấm chăn cò mùi của Mộc Thanh vào mặt, nói mớ:“Thanh nhi, Thanh nhi, ta thật nhớ đệ, nhớ đệ...”

Sáng hôm sau, Mộc Thanh đến gặp Tần Hoằng, y muốn hồi hương. Tần Hoằng có chút hụt hẫng, rồi hắn nói, để tỏ lòng hiếu khách cũng như tạ ơn y đã cứu thái tử, hắn muốn mở tiệc tiễn y. Bữa tiệc khá lớn, các đại thần đều có dịp nhìn rõ tướng mạo vị thần y được ca tụng nhiều ngày qua. Bọn họ không ngờ y lại trẻ như vậy. Tần Hoằng ban cho y rất nhiều đồ hiếm, nào vàng, nào bạc, nào vải gấm lụa là. Nhiều đến mức phải chuẩn bị thêm một xe ngựa để chở những thứ ấy. Tần Hoằng còn đặc biệt tiễn y ra ngoài cổng thành. Mộc Thanh một thân bạch y, khoác thêm choàng lông đứng trước mặt hắn, thật mong manh, thật yêu kiều. Tần Hoằng kìm không nổi lòng ôm lấy y khiến y giật mình. Hắn nói bên tai y:“ Bảo trọng”

Mộc Thanh khẽ run rẩy tránh né hắn:“ Đạ tạ Tần vương đã tiễn thần đến tận đây.Thần cao từ “.

Mộc Thanh leo lên xe ngựa, xe ngựa bắt đầu chuyển bánh rời đi. Tần Hoằng sau đó không trực tiếp hồi cung, hắn lên một xe ngựa khác, đi đường vòng để bắt kịp xe của Mộc Thanh. Y ngồi trên xe ngựa cảm thấy cơ thể mơ màng, y đưa tay xoa thái dương, Mộc Thanh không hay biết, xe của y đang ngày càng đi chậm. Cho đến khi phu xe rẽ hướng xe Mộc Thanh mới cảm thấy kì quái, rồi y thấy xe ngựa dừng lại.

“ Phu xe, chuyện gì vậy? “

Không có tiếng phu xe đáp lại y, chỉ nghe tiếng dừng chân của một xe ngựa khác, y nghĩ là hai thị vệ, nhưng người mở màn bước vào lại khiến y hoảng hốt:“ Tần vương “

Mộc Thanh đề phòng lùi vào góc xe:“Sao người lại ở đây?”

Tần vương lúc này không thể giấu nổi ánh mắt sói nhìn y, Mộc Thanh đang thở dốc, mặt y đỏ lên, vô cùng kiều diễm. Thì ra hắn đã sớm chuẩn bị, sai Quý Tài bỏ một lượng thuốc nhỏ vào rượu của hai thị vệ, khiến cho hai người vốn nhạy bén nay lại lơ là, không hay biết phía sau đã sớm mất đi một xe. Mộc Thanh cũng bị kê đơn, y hiểu bản thân đang lâm vào cảnh gì, xem ra bản thân y lành ít dữ nhiều.Tần Hoằng không vội, hắn bước vào khoang xe, nhìn y:“Trẫm đến xem ngươi” hắn rất dễ dàng đưa tay kéo lấy y vào trong lòng.

“A “

Tần Hoằng nhìn nhân nhi trong ngực, vuốt má y:“ Thanh nhi hình như có điểm không khỏe “

Cùng là một câu gọi nhưng qua miệng vương Mộc Thanh lại không cảm thấy một tia ấm áp nào, thậm chí còn chán ghét. Y yếu ớt cố thoát ra khỏi ôm ấp của hắn, nhưng không thành, Tần Hoằng càng siết chặt tay, Mộc Thanh nhíu mày:“ Thỉnh người buông thần ra, thần nóng“.

“Nóng sao?” - Hắn luồn tay gỡ bỏ y phục của Mộc Thanh nói ám muội:“ Trẫm giúp người giải nhiệt “

“ Không...a...”

Bàn tay của Tần Hoằng không yên vị bắt đầu khám phá cơ thể y, Mộc Thanh sợ hãi đẩy mạnh hắn ra, muốn trốn ra ngoài lại bị hắn mãnh liệt lôi lại đặt dưới thân. Hắn hung hăng cắn mạnh vào cổ y.

“A”

“Còn muốn chạy, để xem lát nữa ngươi có dâm đãng rên rỉ dưới thân trẫm không “

Mộc Thanh trần trịu bị đặt dưới thân Tần Hoằng, vô lực nhìn hắn cắn xé cơ thể mình, tay chân y mềm nhũn không cách nào kháng cự. Mắt thấy hắn nâng hai chân y lên muốn tiến vào, Mộc Thanh vừa lắc đầu vừa hét lên:“ Không, đừng...A!!!”

Hai mắt y mở lớn, nước mắt tuôn ra, Mộc Thanh đau đến xanh cả mặt. Tần Hoằng vừa tiến vào nơi ấm nóng liền sướng đến run người, liên tục ra vào mạnh mẽ, mặc kệ người bên dưới đã kêu gào đến khản giọng. Mộc Thanh càng kêu khóc y càng thở mạnh, khiến cho thân thể kịch liên run rẩy, nơi khó nói truyền ra những trận co bóp kịch liệt, Tần Hoằng thoải mái đến văng tục:“Thao... còn nói không phải dâm đãng, siết chặt trẫm như vậy... “

“Không... buông... “ Mộc Thanh bị hắn nhục mạ liền tức giận gặm lấy tay hắn. Bị hắn vật qua vật lại giúp cho tác dụng của thuốc đã giảm dần, y nhỏm người lên trực tiếp cắn vào tai hắn, thừa lúc hắn kêu đau đạp một phát, khiến hắn ngã nhào. Y nén cơn đau phía dưới lui người trong góc, kéo lên y phục, hét lớn:“ Ra ngoài, cút ra ngoài!!!”

Tần Hoằng bất mãn xoa phần bụng bị đá đau, hắn vốn định tiếp tục chuyện tốt, nhưng nhìn thấy y giận dữ ủy khuất trốn trong góc, hắn bật cười, thản nhiên nói:“Trẫm sẽ rời đi. Nhưng ngươi yên tâm, trẫm sẽ chịu trách nhiệm, đợi ngươi ổn định vài ngày, trẫm sẽ đến cầu thân, không để ngươi ủy khuất. Thanh nhi “ hắn cố tình hai chữ cuối khi nhìn thấy sự sợ hãi nổi lên trong mắt y, Mộc Thanh gục mặt ôm đầu không muốn nhìn hắn:“ Ngươi ra ngoài đi!!!”

Tần Hoằng chỉnh lại y phục lộn xộn, nụ cười thỏa mãn bước xuống xe, ra lệnh cho phu xe tiếp tục lên đường. Mộc Thanh ngồi bên trong liên tục xoa xoa cơ thể, ghê tởm những vết tích hắn để lại. Bạch y đã nhuốm màu máu, tóc tai y rối loạn. Mộc Thanh nghĩ đến Sở Khải Phong, đột nhiên hành động như vô thức cào loạn khắp người, muốn che đậy sự rối loạn, che đậy những dấu hôn kia. Y khóc, càng lâu nước mắt càng rơi. Lúc rời đi y đã mong muốn gặp lại Sở Khải Phong biết bao, giờ này lại sợ hãi nếu cùng đối mặt. Y sợ Sở Khải Phong sẽ nhìn ra những thế ghê tởm này. Y vùi đầu vào hai chân, vừa khóc vừa nỉ non:“ Nương, con phải làm sao, nương...”

Sở Khải Phong hôm nay có chuyện gấp phải giải quyết nên không thể ra đón y, Mộc Thanh cũng cảm thấy may mắn. Ít nhất hãy để qua vài ngày, để những thứ kia biến mất, để y có thể giấu đi sự việc kinh hoàng hôm nay. Mộc Thanh vừa hồi cung đã gấp gáp đi tìm Tiêu thị, y nhào vào lòng bà, khóc như một đứa trẻ:“ Nương... Ô, nương...”

Tiêu thị vô cùng lo lắng, nhi tử của bà ít khi yếu lòng hiện tại lại khóc đến lợi hại trong lòng bà.Tiêu thị yêu thương xoa đầu y, hỏi:“ Thanh nhi, con xảy ra chuyện gì, nói cho nương nghe “

Tiếng khóc dần vơi đi, Tiêu thị nhẹ nhàng vuốt tóc y an ủi, nhưng bà lại nhìn thấy thứ không nên. Cổ y phục của y mở rộng, để lộ những vệt mai đỏ sẫm, rõ ràng là vừa hoan ái, nhưng y vừa trở về, Sở Khải Phong cũng chưa có cùng y gặp mặt, những vết này chắc hẳn không thể do hắn tạo ra, vậy...

Thanh nhi của bà khóc đến như vậy, không lẽ, không lẽ y bị... Vua Tần cưỡng ép? Tiêu thị không dám suy nghĩ như thế, nhưng ngoài Vua Tần, chẳng còn ai có đủ lá gan lớn để cường bạo sứ giả. Tiêu thị đau lòng ôm chặt y, bà bắt đầu lo sợ, bà sợ nếu Sở vương biết được việc này, liệu người có vì y đã bị nam nhân khác chạm vào mà ghét bỏ y. Không thể được, Tiêu thị thương nhi tử đến đứt ruột, cho dù có phải cầu xin, bà cũng phải xin người, vì nhi tử của bà yêu thương người. Mộc Thanh khóc đến mệt, ngủ quên trong lòng Tiêu thị, bà để y nằm lên giường, xót thương xoa mặt y, rồi rời khỏi phòng.

Sở Khải Phong biết tin Mộc Thanh đã về thì gấp gáp hoàn thành việc để gặp y, hắn thực sự nhớ y đến hàng đêm sinh ra ảo giác. Nhưng hắn lại khó hiểu khi y tránh né hắn. Đầu tiên khi hắn đến tư phòng, thấy y đang ngủ, hắn lại gần đặt lên trán y một nụ hôn chuồn chuồn lướt, lại thấy Mộc Thanh hốt hoảng mở mắt, trong phút chốc lùi vào trong. Đến lúc nhận ra người trước mắt là Sở Khải Phong, y mới ngượng ngùng lại gần. Buổi tối khi hắn ôm y, muốn cùng y thân mật nhưng lại nhận lại sự cự tuyệt. Hắn cho rằng y mệt mỏi nên không đòi hỏi nhiều. Nhưng đã liên tiếp nhiều ngày liền, y vẫn giữ khoảng cách với hắn, khiến Sở Khải Phong bắt đầu bực bội cùng sinh nghi. Hắn cùng y đồng sàng, nhưng y lại không cùng hắn ôm ấp, tâm hắn ngứa ngáy đến nổi cáu. Tâm trạng hắn xấu khiến cho quan lại đại thần trong triều cũng lo sợ vài phần.

Buổi chiều ở thư phòng, hắn vừa phê tấu chương xong, Dư Minh lại như thường lệ đứng bên cạnh hỏi hắn:“Hoàng thượng, người muốn đêm nay... “

“ Đến Mai An cung “ - Chưa đợi ông nói xong hắn đã tiếp lời. Hôm nay là giới hạn kiên nhẫn của hắn rồi, hắn muốn hỏi cho rõ mấy ngày nay y vì cái gì lại hành xử lạ như vậy, nếu không hỏi ra, hắn khả năng sẽ phát cáu mất.

Dư Minh chần chừ thưa:“...Nô tài tuân lệnh “

Mộc Thanh đang ở ngự hoa viên, y ngồi ngắm hoa nhưng chẳng ngắm hoa, mắt lơ đãng nhìn mặt nước khẽ lay. Sở Khải Phong từ phía sau ôm lấy y, Mộc Thanh khẽ giật mình, sau đó ngồi bất động. Sở Khải Phong nhíu mày không vui, nếu như trước, Mộc Thanh sẽ thoải mái mà dựa vào lòng hắn, nỉ non bên tai hắn, nhưng hiện tại y ngay cả nói với hắn một câu cũng lười đến thế. Hắn nhẹ nhàng hôn y lên má, hỏi:“Hôm nay có thấy khỏe hơn không?”

“ Ta rất khỏe. Huynh nếu bận việc thì không cần thường xuyên ghé thăm ta, sức khỏe của huynh là quan trọng.”

“ Ta không phải đang ôm thần dược trong tay sao?”

Mộc Thanh im lặng, Sở Khải Phong nhìn y buồn rầu. Giọng hắn trầm xuống, hỏi y:“ Thanh nhi, đệ đang giấu ta việc gì có đúng không?”

Y thoáng sửng sốt, rồi lắc đầu, nói nhỏ:“ Không có “

“ Nhất định có, đệ nhìn đệ đầy một mặt tâm sự. Nói cho ta nghe, chẳng lẽ đệ không tin tưởng ta?“.

Mộc Thanh lắc đầu thở dài, y nói:“A Phong, huynh tin ta đi, huynh không biết sẽ tốt hơn “

Sở Khải Phong lập tức đen mặt, hắn buông y đã, kéo y đứng dậy, bắt y nhìn vào mắt mình, lớn giọng:“ Đệ nói cho ta nghe, tại sao không tin tưởng ta, đệ mau nhìn vào mắt ta “

Sở Khải Phong lớn giọng khiến Mộc Thanh giật mình, y nhìn hắn, lại nhớ đến cảnh bị làm nhục, y rơi lệ. Sở Khải Phong cuống lên, muốn lau nước mắt cho y, nhưng hắn vẫn còn tức giận. Hắn quay lưng rời đi để lại y một mình trong hậu viện. Mộc Thanh ngơ ngác, y muốn đuổi theo nhưng chân chẳng thể di chuyển, y ngồi gục xuống, bất động, chỉ có hai dòng lệ nóng vẫn không ngừng rơi.

Mộc Thanh ngồi đó rất lâu, cho đến khi đêm xuống tuyết rơi khiến y lạnh cóng, Ngọc nhi không đành tâm nhìn y như vậy, liền ra gọi:“Công tử, ngoài trời rất lạnh, hay là người hãy vào trong, đợi ngày mai hoàng thượng nguôi giận hãy cùng ngài nói chuyện”

Ngọc nhi không thấy y trả lời, nàng định đi vào lấy choàng cho y thì nghe tiếng nói:“ Ngọc nhi “

“ Vâng “

“Có phải ta rất quá đáng không?”

“ Công tử, người nói gì vậy?”

“ A Phong, huynh ấy đã rất lo lắng cho ta, nhưng ta... nhưng mà ta lại lạnh nhạt. Chiều nay huynh ấy hỏi ta tại sao không tin tưởng huynh ấy, huynh ấy rất tức giận. Có phải huynh ấy giận ta rồi không, có phải huynh ấy sẽ ghét ta không, có phải...”

Ngọc nhi nhận thấy sự khác thường của y,vội chạy đến ngăn lời y nói:“Không phải đâu công tử “ - Nàng ngồi xuống, nắm lấy tay y, nàng phát hiện ra mắt y vẫn đang dào dạt tuôn rơi:“ Hoàng thượng rất yêu thương người. Người có biết kể từ khi người đi sứ, Hoàng thượng ngày nào cũng đến cung ngủ trong phòng của người, nô tỳ còn nhiều lần nghe thấy ngài ngủ mớ gọi tên người. Hoàng thượng sẽ không ghét bỏ người. Hoàng thượng làm vậy vì ngài lo cho người, người có tâm sự lại giấu kín, mấy ngày nay người cứ buồn rầu như vậy, hoàng thượng rất lo lắng. Công tử người có điều gì hãy nói ra, cùng hoàng thượng trải lòng. Hoàng thượng cùng người tình cảm sâu nặng, ngài nhất định sẽ giúp được người “

Mộc Thanh nghe vậy có điểm vui lên, y nói muốn ngồi đợi hắn, Ngọc nhi giúp y kéo ghế lùi vào, còn mang ra cho y một chén trà nóng và choàng lông. Sở Ngọc Hân lại đến thăm y. Nàng nghe nói y không được khỏe. Khi đến nơi nàng thấy y đang ngồi, nàng có hỏi, y liền vui vẻ đáp:“Ta muốn ngồi đợi A Phong, ta muốn nhận lỗi với huynh ấy. Nếu A Phong đến thấy ta ngồi đợi huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ không giận ta nữa”

Sở Ngọc Hân nghe y nói đến đau lòng, nàng chỉ nói nhỏ:“ Mộc Thanh, ngươi đừng chờ nữa, hôm nay hoàng huynh sẽ không đến đâu “

Mộc Thanh khó hiểu nhìn nàng, gặng hỏi:“ Vì sao, vì sao huynh ấy không đến?”

Sở Ngọc Hân không trả lời,nàng cúi đầu né tránh né ánh mắt của y. Mộc Thanh không nhận được trả lời cũng không buồn bực:“Không sao, ta sẽ ngồi đợi, huynh ấy nhất định đến “

Ngọc Hân mất kiên nhẫn, nàng cảm thất uất ức cho y, không nghĩ Sở Khải Phong nhiều ngày mong y đến hôm nay lại để y cô đơn ngồi chờ đợi, còn hắn... Nàng nói lớn:“ Huynh ấy đã đến Ninh Thư cung, huynh ấy đêm nay sẽ không đến đây “

Mộc Thanh sững sờ nhìn nàng, sau đó lại ngồi im lẩm bẩm:“ Không phải, A Phong sẽ không bỏ ta, A Phong sẽ đến tìm ta mà, A Phong... “

Mộc Thanh ngồi đó rất lâu, y vừa ngồi vừa ngẩn ngơ gọi tên hắn:“ A Phong, đã muộn lắm rồi, sao huynh còn chưa đến vậy... “

Tiêu thị nhìn y đau lòng không thôi. Thanh nhi của bà đã chịu đả kích khi bị xâm phạm thân thể, nếu hoàng thượng tiếp tục không quan tâm nó, nó chắc chắn sẽ gặp chuyện. Tiêu thị lặng lẽ rời Mai An cung, bà muốn đi tìm hoàng thượng.

- ------------Ninh Thư cung--------------

Sở Khải Phong vừa cùng Ngải Lị dùng bữa. Ngải Lị rất vui. Đây là lần đầu tiên Khải Phong chủ động tìm nàng dùng bữa. Nàng đã sai trù phòng chuẩn bị những món ngon nhất, còn cố ý sửa lại tư phòng cho lộng lẫy, mong hắn sẽ ở lại qua đêm. Ngải Lị từ trong phòng đi đến thư phòng tìm hắn, nàng chỉ mặc y phục mỏng manh, tóc đen xõa mềm mại:“ Bệ hạ, thần thiếp có thể vào không?”

“ Nàng vào đi “

Ngải Lị tiến vào, đi đến gần hắn, nhẹ giọng nói:“ Đêm đã muộn, trời cũng lạnh rồi. Chàng không định đi nghỉ sao?”

Nàng muốn cố gắng phô ra nét quyến rũ của mình, chỉ mong hắn có thể chú ý đến. Nhưng Sở Khải Phong lại không liếc nhìn nàng dù chỉ một cái, hắn chỉ lạnh lùng nói:“ Trẫm vẫn có thể thức, nếu nàng mệt hãy đi nghỉ trước, không cần đợi trẫm”

“Thần thiếp... thần thiếp sẽ về tư phòng đợi người “

Hắn không đáp, nàng đành hậm hực trở ra, trở về phòng. Ngải Lị vừa rời đi lại có tiếng gõ cửa:“ Có chuyện gì?”

“ Khởi bẩm hoàng thượng, Mộc phu nhân cầu kiến “

Sở Khải Phong im lặng chốc lại, rồi mới truyền ra:“ Để người vào”

Cửa mở ra, Tiêu thị đi vào, hắn hỏi:“ Người đêm khuya tìm đến, có phải Thanh nhi...”

Bà phát hiện hắn vẫn rất quan tâm đến Mộc Thanh, thật tốt quá. Bà thưa:“ Tiêu thị muốn nói với hoàng thượng một chuyện, sẽ không mất nhiều thời gian của người “

“ Người cứ nói đi “

“ Thanh nhi rất yêu người “ -

Câu nói khiến hắn lặng người, hạ sách xuống.

“ Những ngày qua nó vì chuyện khó nói mới hành xử như vậy. Tuyệt đối không đối với người hai lòng. Xin người hãy kiên nhẫn thêm ít lâu, nếu hiện tại người rời bỏ nó, Thanh nhi sẽ rất đau khổ “

“ Trẫm sẽ không bỏ đệ ấy “

“ Cho dù có điều gì, xin người, xin người hãy cứ yêu thương nó.”

Hắn không nói gì, Tiêu thị chầm chậm lùi lại, trước khi rời đi, bà nói:“Thanh nhi vẫn đang đợi người ở hậu viện”

Sở Khải Phong nhìn ra bên ngoài, hắn nhận ra tuyết rơi đã giày đặc, trong đầu hắn bất giác hiện ra hình ảnh Mộc Thanh thân thể gầy yếu, run rẩy trong tuyết đang đứng đợi hắn, y gọi hắn:“A Phong, huynh đau rồi, A Phong...”

Hắn lập tức đứng lên, rời khỏi thư phòng, hắn muốn gặp y...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.