Phong ca ca.
Tiếng gọi là của một thiếu nữ, nàng gấp đến độ nâng y phục chạy đến bên Sở Khải Phong, thở gấp gáp: Phong ca ca, A Liên cuối cùng cũng gặp được huynh.
Á Liên, muội sao lại ở đây?
Bệ hạ Chu thái sư - Chu Vân đi sau nàng, chấp tay hành lễ: Nhi nữ tuổi còn nhỉ không hiểu lễ nghi, mong người đừng chấp nhất.
Nói rồi quay sang nhìn Chu Á Liên, nhắc nàng: Còn không mau hành lễ với Hoàng thượng.
A, con biết rồi
Chu Á Liên khép nép đứng ngay lại, ra vẻ duyên dáng như thiếu nữ, đặt tay bên hông, nhún người: Á Liên tham kiến Hoàng thượng.
Không cần đa lễ.
Thái sư, hiện giờ là giữa trưa, người vào cung chẳng hay là có việc gì? Sở Khải Phong đối với Chu Vân rất tôn trọng, ông là người được mẫu hậu sắp xếp dạy dỗ hắn khi còn nhỏ.
Vi thần đưa nhi nữ đến gặp Thái hậu. Nhi nữ tháng sau sẽ sinh thần mười bảy tuổi, Thái hậu có lòng nhớ đến, có vật muốn ban cho nàng.
Á Liên đã sắp sinh thần mười bảy a? Nhanh như vậy.
Phong ca ca, thái hậu có vật tặng cho muội, vậy huynh thì sao? Nàng sáp lại gần, thân mật ôm lấy tay hắn làm nũng.
Sở Khải Phong rất nhanh gỡ tay nàng ra: Huynh đã quên mất, một lát nữa muội theo Dư Minh đến khố phòng, chọn một thứ muội thích, ta sẽ ban cho.
Chu Vân nhận thức hành động vô ý của nhi nữ, lại lên giọng nhắc nhở nàng: Con đã là nữ nhi, không được tùy tiện như vậy.
Nàng bĩu môi không vui, đột nhiên nhìn sang bên cạnh Sở Khải Phong, hỏi: Phong ca, vị này là...?
Y là tên tự gọi là Mộc Thanh.
Chu cô nương, vinh hạnh diện kiến. Mộc Thanh từ nãy vẫn luôn để mắt đến hành vi của nữ nhân này đối với tướng công của y. Xem ra nàng đối Sở Khải Phong có ý yêu thích.
Mộc công tử, tiểu nữ Chu Á Liên, người có thể gọi ta là A Liên. nàng vẫn rất vô tư đối đáp, xem y như ngang hàng mà gọi.
Liên nhi, y là Quý Quân, không được vô lễ.
Cha, Quý quân là chức quan gì, Liên nhi chưa từng nghe qua.
Con... Chu Vân có điểm nổi giận, ai lại không biết Hoàng thượng có bao nhiêu sủng ái Mộc Quý Quân, cái nha đầu này lại không biết tốt xấu.
Quả nhiên giọng của Sở Khải Phong biến đổi: Y là phi tử của ta, gọi là Mộc Quý Quân, địa vị ngang hàng với Quý Phi.
Quý phi... giọng nói của nàng nhỏ dần mang theo ngạc nhiên.
Á Liên tham kiến Mộc Quý quân. hành động cũng lời nói đều miễn cưỡng.
Thế nhưng Mộc Thanh cũng không để tâm: Chu tiểu thư miễn lễ.
Được rồi, Chu thái sư, người nếu muốn đưa Á Liên đi gặp Mẫu hậu thì hay nhanh đi. Mẫu hậu người cũng muốn có người bồi chuyện. Trẫm đây hồi cung dùng ngọ thiện.
Cung tiễn bệ hạ.
Thanh nhi, chúng ta đi thôi. Sở Khải Phong ân cần dìu y đi, để lại Chu Á Liên hụt hẫng nhìn theo.
Huynh đó, khi không lại đi nổi nóng với một cô nương, thật là. đi được một đoạn xa Mộc Thanh mới dám trách hắn, Chu Á Liên dù sao cũng là tiểu thư khuê các, chắc chắn từ nhỏ đã được phụ thân nuông chiều, vừa rồi đích thị đã doạ nàng một phen.
Ta đâu có nổi giận.
Còn không có? Huynh doạ cô nương nhà người ta giật mình đó.
Tiểu nha đầu đó, lúc trước được dung túng, nếu bây giờ ta không nghiêm chỉnh lại, sợ rằng nó sẽ không để đệ vào mắt.
Mộc Thanh nhìn hắn lắc đầu rồi cười. Nam nhân uy nghi này vì y mà chấp nhất với một tiểu nữ nhân còn chưa vị thành niên.
Hơn nữa là làm như vậy là để chứng minh là với đệ là chân ái, ta không cần thêm nữ nhân nào khác.
Huynh nên dùng hết thời gian còn lại để chứng minh câu nói đó. Biết đâu ta sẽ tin tưởng, kiếp sau nhất định sẽ tiếp tục đi tìm huynh.
Thật vậy sao? mắt Sở Khải Phong hình như sáng lên không ít. Hắn bước đến gần y, ghé đầu lên vai nói: Ta nhất định cố gắng hết sức.
Mộc Thanh mỉm cười cọ má cùng hắn.
Nhưng mà khi nãy ta biểu hiện rất tốt, nên được thưởng phải không?
Huynh... y hết lời để nói, cuối cùng vẫn muốn được thưởng.
Liên nhi, đừng nhìn nữa, chúng ta mau đến gặp Thái hậu.
Chu Vân thấy nhi nữ vẫn đứng thừ người nhìn, liền gọi nàng. Nàng chậm rãi thu lại ánh mắt, lủi thủi đi theo sau phụ thân.
Cha, vừa rồi Phong ca ca, có phải sinh khí* không?
* Sinh khí: nổi giận.
Phải Chu Vân nhìn nàng một cái, lại nói: Mộc Quý Quân được bệ hạ hết mực cưng chiều, ngay cả Hoàng hậu cũng kiêng dè, con tốt nhất đừng lỗ mãng.
Á Liên mím môi, nhíu mày lo lắng, chốc lát, nàng lại hỏi: Huynh ấy thật sự sắc phong một nam nhân làm Quý phi sao, nam nhân đó...
Chu Vân dừng bước trước Thọ Ninh cung, ngắt lời nàng: Mau vào thỉnh an Thái hậu.
Nàng hờn dỗi cúi đầu nhìn xuống, chỉnh lại y phục.
Chú ý nét mặt, đừng mang vẻ mặt đó đi gặp Thái hậu.
Con biết rồi.
Thái hậu đang ngồi dùng trà, thấy Chu Á Liên tiến vào thì phân phó Uyển Dung dẫn nàng đến.
Thái hậu, Liên nhi tham kiến Thái hậu. Chu Á Liên khôi phục lại bộ dáng hoạt bát thường ngày, vô cùng tươi tắn hành lễ với Thái hậu.
Liên nhi ngoan, mau lại đây để ta ngắm con kỹ một chút.
Nàng nhanh nhẹn đặt ghế ngồi cạnh bà. Thái hậu dịu dàng xoa đầu nàng, tấm tắc khen: Ai nha, mới vài năm không gặp, Liên nhi đã lớn như vậy, lại còn vô cùng xinh đẹp.
Nàng cười ngượng ngùng, nói vài câu ngọt ngào: Liên nhi muốn lớn lên được giống như Thái hậu, mĩ lệ kiều diễm, đoan trang thục đức a~
Ha ha, tiểu nha đầu này, cái miệng thật ngọt. Từ khi Chu Á Liên còn nhỏ Thái hậu đã rất yêu thích nha đầu lanh lợi này, vì bà không sinh được một tiểu công chúa, Ngọc Hân là nhi nữ do Viên quý phi hạ sinh. Ngọc Hân tuy đối với bà rất kính trọng, hiếu thảo nhưng nàng lại thiếu chút hoạt bát. Thái hậu nhận trách nhiệm chăm sóc cho Ngọc Hân vì thân mẫu của nàng mất sớm, coi như đã thoả ước nguyện muốn có nhi nữ.
Nhưng khi Chu Ân lần đầu đưa Chu Á Liên vào cung bà đã rất vui. Gương mặt của nàng dường như vô cùng quen thuộc, tính cách lại lanh lợi, dễ thương, vì vậy rất được lòng bà.
Liên nhi nói đều là sự thật a~ Thái hậu, mắt của người thật đẹp.
Thái hậu mỉm cười hiền hậu, ngày đó Tiên đế cũng vì yêu đôi mắt trong veo này của bà mới phong bà làm hậu.
A, phải rồi, ta có thứ này tặng cho con. Thái hậu nhìn Uyển Dung gật đầu, nàng liền đem một hộp gỗ đến.
Thái hậu mở hộp, lấy từ bên trong một cặp trâm bằng vàng hoạ tiết tinh xảo: Thứ này là ta cố ý đặt làm cho con, con cũng sắp đến tuổi tìm phu quân, trong ngày đại sự, ta mong con có thể đeo cặp trâm này, nhất định sẽ rất đẹp.
Cảm tạ người, Thái hậu. nàng vui vẻ nhận lấy hộp đồ.
Chu Á Liên ngồi bồi chuyện cùng Thái hậu, cứ ngập ngừng muốn nói về chuyện tuyển tú.
Thái hậu, trong cung thật sự sẽ không tuyển tú nữa sao? nàng nghe nói sau khi Sở Khải Phong thú Hoàng hậu thì quyết định không tuyển tú. Nàng gấp gáp đến độ muốn ngay lập tức gặp Thái hậu để hỏi, nhưng phụ thân lại ngăn cản. Cách đây không lâu lại nghe nói Hoàng thượng tấn phong một giai nhân lên chức Quý phi, hôm nay mới được diện kiến. Nàng lo sợ Thái hậu sẽ không thực hiện lời hứa trước đây.
Thái hậu thở dài một tiếng: Phong nhi đáp ứng ta thú Lị nhi đã là tốt, nó đối với Mộc Thanh hết mực yêu thương, ta cũng không muốn ép.
Á Liên khẽ nhíu mày buồn bã. Nhưng nàng không suy nghĩ muốn bỏ cuộc. Thái hậu mong muốn một tôn tử, điều đó Quý quân không thể làm. Dựa vào sự ưu ái Thái hậu dành cho nàng, nàng không tin mình không thể bước vào hoàng cung.
- ------- Mai An Cung -------
Có mùi gì vậy, thật thơm. Sở Khải Phong vừa bãi triều liền đến Mai An cung, mới vào đến sân đã nghe mùi hương rất thơm.
A Phong, huynh đến rồi sao? Mộc Thanh mặt mũi lấm lem bước ra, mỉm cười đón hắn.
Đệ làm gì vậy? hắn lay đi vết nhọ trên má y, còn yêu thích nhéo một cái.
Ta nghe nói Thái hậu gần đây thân thể bất an, muốn hầm chút canh giúp người khoẻ hơn. Khi nãy có cung nữ đến truyền, Thái hậu cho vời ta và huynh đến hậu viện Ninh Thọ cung thưởng trà, hôm nay gió hơi lớn, trời trở lạnh,ta đã hầm xong canh, một lát chúng ta cùng đưa đến Ninh Thọ cung.
Mẫu hậu thân thể không được khoẻ, may lại có tức nhi* hiếu thảo lại tài giỏi, người chắc chắn sẽ thích đệ sớm thôi.
* Tức nhi: Con dâu.
Mộc Thanh vừa cười vừa trừng hắn một cái nhẹ, sau đó nhanh chóng đi mộc dục, chọn một bộ đồ cùng tông màu với y phục của Sở Khải Phong, cùng hắn đến Thọ Ninh.
Vương Ngải Lị và Lâm tài nhân đã đến thỉnh an trước, Chu Á Liên tuy không phải phi tần của Sở Khải Phong nhưng cũng được Thái hậu gọi tới.
Mẫu hậu, nhi thần đã đến. Sở Khải Phong cùng Mộc Thanh sóng vai bước vào, trong ánh mắt của Vương Ngải Lị xuất hiện niềm ghen ghét.
Hắn nhận lấy khay gỗ đựng chén canh từ Ngọc nhi, đặt xuống trước mặt Thái hậu: Thanh nhi nghe nói gần đây người không được khoẻ, đích thân xuống trù phòng hầm canh bổ cho người.
Thái hậu mở nắp chén, mùi thơm toả ra rất hấp dẫn. Bà dùng muỗng nếm thử.
Vị rất vừa ăn, nêm thật khéo tay.
Mẫu hậu, người quá khen rồi.
Mộc Quý Quân đúng là người tinh tế, chẳng trách Bệ hạ lại đối người tối sủng*. Lâm quý nhân giọng mềm ngọt, khen ngợi y.
* Tối sủng: sủng ái tuyệt đối.
Quý nhân quá lời, ta chỉ làm được như thế,sao đáng nhận lời khen như vậy.
Nàng ấy nói phải, mẫu hậu từ trước đến nay rất hiếm khi khen ngợi tài nấu nướng của ai, đệ có thể làm người hài lòng thì cũng rất giỏi a.
Mộc Thanh mỉm cười ngượng ngùng. Thái hậu cho người đem trà vào, trà sen hương thơm tao nhã.
Cả buổi Chu Á Liên đều rất để tâm đến từng hành động của Mộc Thanh. Từng cử chỉ ánh mắt của y vô cùng thanh nhã, nếu như y không tiến cung chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều nữ nhân, nam nhân khác say mê y.
Nàng đột nhiên gỡ bỏ được sự ghen ghét dành cho y từ những ngày qua, tâm tư nàng còn trẻ nên không nhớ đến. Nàng hiện tại chỉ nghĩ muốn học y nấu nướng thật ngon, để có thể làm vừa lòng Thái hậu. Vì vậy mấy ngày sau nàng đã tìm đến Mai An cung.