Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 41: Chương 41




Mộc Thanh vừa băng vết thương cho Sở Khải Phong vừa trách móc: Huynh sao lại bất cẩn như vậy. Một kiếm này nếu như đâm vào nơi nguy hiểm thì sao?

Sở Khải Phong cười hề hề: Nhưng mà cũng tốt, nếu không phải ta bị tấn công, ta cũng không biết trong cung của đệ có thích khách.

Nghe hắn nói, y thoáng dừng tay: Kì quái, nếu là thích khách, lẽ nào những thị vệ không tấn công hắn, bọn họ đứng nhìn huynh bị tấn công a?

Không có, kẻ kia là từ mái nhà phía sau mà xuống.

Mái nhà phía sau? Không đúng. Huynh không phải đang ở phía trước sao, làm sao lại gặp hắn?

Vừa y hỏi, Sở Khải Phong liền giật mình, có gắng cười né tránh. Nhưng Mộc Thanh đã kịp nhìn được biểu cảm này của hắn, y nheo mày, hỏi: A Phong?!?

Sở Khải Phong không chống nổi ánh mắt tra hỏi của y, liền nói: Ta nói, ta nói. Lúc nãy, Dư Minh đã đi thư phòng lấy đồ, ta đứng bên ngoài không có việc gì làm nên đã... đã lẻn ra phía sau, muốn đi vào qua cửa sổ, ừm... hù đệ một chút.

Hắn nói xong cảm giác tóc gáy đều dựng lên, Mộc Thanh giận đến tím mặt, y không nể tình, đánh hắn thêm hai cái.

Huynh có biết giữ hình tượng không hả? Để văn võ bá quan biết đường đường Sở Vương cao cao tại thượng lại đi trèo cửa sổ. Huynh, ta đánh.

A, đừng đánh. hắn một tay ngăn y lại, ủy khuất: Thanh nhi, ta đang là thương nhân đó, đệ ra tay cũng quá nhẫn tâm rồi.

Mộc Thanh hừ một tiếng, lại hỏi: Vậy đã bắt được tên thích khách kia chưa?.

Đã có người đuổi theo, thân thủ của kẻ đó cũng khá cao, có lẽ đang truy đuổi.

Hắn vừa dứt lời, lập tức có một thị vệ chạy tới, quỳ bên cửa, bẩm: Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần đã bắt được thích khách.

Tốt lắm, đem hắn giam lại nhà lao hoàng cung, ngày mai xử tội.

Nhưng mà...

Thấy giọng điệu ngập ngừng của viên thị vệ, Sở Khải Phong hỏi: Còn chuyện gì nữa sao?

Khởi bẩm. người thị vệ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: Tên thích khách kia... chính là Chu thái sư- Chu Ân.

Ngươi nói sao?!? Sở Khải Phong thật sự bị kinh động. Chu Ân, sao có thể như vậy.

- -------------------- Sáng hôm sau -----------------

Ngồi trên điện đối mặt với Chu Ân đang quỳ bên dưới, Thái hậu đau đầu xoa thái dương. Sau một hồi im lặng, bà chậm rãi nói: Chu Ân, khanh tại sao lại làm như vậy? Tiên đế đối với khanh không tệ bạc, trong suốt nhiều năm trọng dụng. Sở vương nhi tử của ta cũng đem khanh kính trọng, nhà Sở chưa bao giờ khiến Chu gia phải chịu thiệt thòi. Liên nhi lại còn đang hoài thai, khanh nói xem vì sao khanh có hành động khi quân phạm thượng như vậy? Lẽ nào vinh hoa phú quý chưa đủ để khanh thoả mãn?

Giọng nói có phần nhẹ nhàng, nhưng vẫn rất dễ dàng nhận ra nộ khí bên trong. Bao nhiêu năm qua, trong ấn tượng của Thái hậu, Chu Ân là một đại thần tận trung, ông hầu như không tham quyền đoạt lợi. Sự việc xảy ra hôm nay thật sự kích động đến bà.

Sở Khải Phong cũng không thoải mái hơn, hắn không thể ngờ, người hắn kính trọng từ nhỏ đến lớn lại có ngày chỉ mũi kiếm vào hắn.

Thái sư, khanh không có lời nào giải thích sao?

Chu Ân đột nhiên cười khỉnh một cái: Giải thích?? Ta nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm nay, chỉ vì điều này, nhưng mà cho đến cuối cùng, vẫn thất bại. Đúng là chỉ có Liên nhi và đệ ấy mới có thể khiến ta kích động đến mất lý trí.

Mộc Thanh ngồi bên phải Sở Khải Phong, nhìn sắc mặt của hắn ngày càng tệ đi. Y dường như cảm nhận được, vị Chu thái sư này đang giữ một bí mật lớn. Còn Vương Ngải Lị, nàng ta thật ra cũng chẳng buồn. Nàng vừa tính mưu hại Chu Á Liên, thật không ngờ đến cha nàng ta lại đột nhiên trở thành tội nhân phạm trọng tội, như vậy, nàng căn bản không cần ra tay, Chu Á Liên cũng sẽ khổ sở.

Sở Khải Phong đang định nói gì đó thì bên ngoài vọng vào tiếng khóc thê lương. Chu Á Liên đang chạy đến, nàng vừa chạy vừa khóc vừa gọi.

Cha, cha.

Chu Ân quay đầu nhìn nhi nữ, mở rộng tay muốn đem nàng ôm vào lòng. Chu Á Liên nhào vào lòng ông, khóc lóc.

Cha, mọi chuyện không đúng sự thật phải không?? Cha làm sao có thể muốn hại Phong ca ca. Cha, người nói cho con biết đi, đây không phải sự thật!!

Cha...

Thấy vẻ khốn khổ của Chu Á Liên, Vương Ngải Lị tất nhiên đắc ý, nàng ta nói: Trắc phi, cha nàng đã nhận tội rồi.

Đôi mắt Á Liên kinh động nhìn nàng, hoảng loạn nói với Chu Ân: Cha, là thật sao? Tại sao chứ? Chàng hiện tại là phu quân của con mà, hơn nữa còn là cha của đứa trẻ trong bụng con, cha tại sao lại làm như vậy. Cha muốn để ngoại tôn vừa ra đời đã không có cha sao?? Cha...

Liên nhi, cha xin lỗi, là cha không tốt, cha không bảo vệ tốt cho con. Cha có lỗi với con, cha có lỗi với phụ thân con.

Mặc dù nước mắt đầm đìa, Chu Á Liên vẫn nghe ra điểm không đúng trong lời nói của ông: Cha, người nói gì vậy? Phụ thân...

Là người đã sinh ra con.

Chu Á Liên ngơ ngác. Thái hậu cũng không nhịn được hỏi: Chu Ân, mẫu thân của nàng đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, phụ thân của nàng không phải khanh sao?

Mẫu thân? Chu Ân cười đau khổ: Liên nhi vốn không có mẫu thân, Liên nhi là do người ta yêu nhất sinh ra, chính là Thanh Di.

Vừa nghe qua tên người, Thái hậu dường như có chút thẫn thờ: Thanh Di? Là Trương Thanh Di!

Đúng vậy, chính là đệ ấy. Thái hậu, chắc người vẫn còn nhớ, Thanh Di chính là Đại học sĩ được tiên đế trọng dụng.

Bà đương nhiên nhớ. Trong ấn tượng của bà, Trương Thanh Di là một nam tử thanh tú, mỗi cử chỉ của y cứ nhẹ nhàng như phong thái người trời, lại thêm trí thông minh sẵn có, Tiên đế quả thực rất coi trọng y. Nhưng mà...

Chuyện đó thì có liên quan gì đến việc khanh hành thích vương?

Không có liên quan? Thái hậu, người không thể hiểu, người cả đời được tiên đế yêu sủng, làm sao hiểu được sự đau khổ của Thanh Di. Người nói với ta, vừa nhìn thấy Liên nhi đã có cảm tình. Chẳng lẽ cho đến bây giờ người vẫn không nhìn ra Liên nhi rất giống một người sao?

Thái hậu một lần nhìn kĩ Chu Á Liên. Đôi mắt này, khuôn mặt này, dáng vẻ này... Bà đột nhiên chết lặng. Qua nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ bà mới nhận ra, Á Liên... lại giống Tiên đế đến thế.

Liên nhi, chính là nhi nữ của Tiên đế, là đứa con gái chưa bao giờ được tiên đế nhận mặt.

Chuỗi hạt trong tay Thái hậu rơi xuống, không gian trong điện im lặng dị thường.

Không phải đâu. Cha, con không thể là con gái của Tiên đế, cha đang gạt con!!

Chu Ân hiền hậu xoa đầu nàng: Liên nhi, nếu có biện pháp thừa nhận con không phải con của tiên đế, ta nhất định sẽ làm.

Thái hậu vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng: Nàng thật sự là nhi nữ của Tiên đế?? Là với ai??

Chu Ân nhớ lại mười tám năm trước, nhớ lại hình ảnh của Thanh Di, tâm lại dâng lên một nỗi xót xa: Tất cả cũng trách ta, nếu không phải ta đưa Thanh Di xuống núi, đệ ấy sẽ không gặp Tiên đế, mọi chuyện đau khổ sẽ không xảy ra.

Năm đó vì tìm người tài giúp nước, Chu Ân đã tìm đến Trương Thanh Di. Chu Ân cũng Thanh Di đồng môn, tùy cùng học văn, nhưng vì hắn thường lén sư phụ luyện võ, nên tài văn chương của Thanh Di được sư phụ đánh giá hơn cả. Từ nhỏ Chu Ân đã có cảm tình với Thanh Di, nghĩ sau này lớn lên sẽ rước y vào cửa chính. Nhưng mà không ngờ, Thanh Di rơi vào sự ngọt ngào của Tiên đế, y cầu xin hắn giúp y tìm thứ thần dược giúp y có thể hoài thai, để y có thể ở bên tiên đế. Chu Ân không muốn đáp ứng, nhưng y nhất quyết đi tìm, hắn không thể không đi theo. Hắn chưa bao giờ thấy Thanh Di liều lĩnh như vậy, y thật sự yêu tiên đế đến vậy sao?? Chu Ân đau khổ, nhưng hắn càng sợ nhìn Trương Thanh Di đau khổ hơn, vì vậy đành nhìn y dần dần bước chân vào con đường bi kịch. Tiên đế đã mang được y lên giường, nhưng lại không cho y danh phận, ngay cả chỉ là một chức nam sủng nhỏ bé, người còn nhẫn tâm né tránh y. Thanh Di đau khổ vô cùng, lúc đó Chu Ân vẫn ở bên cạnh y chăm sóc quan tâm. Đến khi y phát hiện mình hoài thai, tâm trạng lại càng tồi tệ, y không muốn đứa nhỏ. Chu Ân kịch liệt phản đối, hắn không hiểu sao, mặc dù biết đứa trẻ không phải con của mình, nhưng hắn vẫn vui vẻ. Hắn khuyên Thanh Di giữ lại đứa, hắn sẽ chăm sóc cho y, cùng lúc đó, tiên đế ban hôn Thanh Di cho hắn. Thanh Di không còn cách nào, y bằng lòng giữ lại cái thai, ngồi kiệu lớn theo hắn vào phủ. Trong những ngày tháng đó, Thanh Di cũng dần mở lòng với hắn, bọn họ có thể xem là hạnh phúc bên nhau. Càng gần ngày sinh, Chu Ân càng lo lắng, Thanh Di thân là nam tử, sinh sản phải làm sao. Y vật vã hơn một ngày trời, Chu Ân cũng nóng lòng như thiêu. Sau khi nghe được một tiếng Oa , hắn vội vã chạy vào xem. Trên tay bà mụ bế một đứa bé còn đỏ hỏn, tắm rửa cho bé, Thanh Di mệt đến mức ngất ở trên giường. Hắn lại gần giường, đau lòng lau mồ hôi trán cho y.

Thanh Di, đệ vất vả rồi.

Từ khi có nhi nữ, Chu Ân tựa hồ hằng ngày đều quấn quýt bên hai phụ tử Thanh Di. Về chuyện sinh nở, y không muốn chuyện mình sinh ra Liên nhi truyền ra ngoài, nên Chu Ân đã cho tiền bà mụ, bảo bà ta giữ kín miệng.

Sau khi sinh Á Liên, Thanh Di càng ngày càng yếu, hắn đi tìm sư phụ, nghe người nói, nam tử nghịch thiên mang thai, kết cục không viên mãn. Chu Ân mỗi ngày đều lo lên lo xuống, tìm đủ danh y để giúp y chữa bệnh, nhưng chẳng ai cho hắn một cái gật đầu.

Những ngày cuối cùng, Thanh Di nét mặt nhợt nhạt, nắm lấy tay hắn mỉm cười: Ân ca, cảm ơn huynh. Ta biết huynh rất yêu thương ta, là ta tổn thương huynh, nếu có kiếp sau, Thanh Di nhất định sẽ toàn tâm toàn ý... yêu... huynh...

Bàn tay của y không còn hơi ấm nữa, Chu Ân đem y ôm vào lòng, lần đầu tiên trong hai mươi ba cuộc đời, hắn khóc lâu như vậy.

Chu Ân quyết định thay thế Thanh Di, học sách vào triều nhậm chức Đại học sĩ, sau được thăng lên Thái sư. Hắn ngày ngày ở bên tiên đế, chỉ mong có thời cơ bắt người phải chịu sự đau khổ như Thanh Di phải chịu. Tiên đế không thọ, chỉ vài năm sau khi Thanh di qua đời, người cũng băng hà. Thù chưa trả đủ, Chu Ân tiếp tục theo hầu trưởng tử của Tiên đế - Sở Khải Phong, ý đồ lật ngôi.

Thái hậu nghe đầu đuôi câu chuyện, đau thương nói: Ngươi nói tiên đế chỉ yêu sủng ta?? Chu Ân, ngươi sai rồi. Tiên đế tránh xa Thanh Di, đúng là vì người áy náy với ta, lúc đó ta cũng rất mãn nguyện. Nhưng mà ngươi không biết, ta ở bên người hơn năm năm, ta biết, trong tim có hình bóng của Thanh Di. Vì đã ban hôn cho ngươi, người không thể nào đến cướp y, người cũng không biết y đang mang trong mình cốt nhục hoàng gia. Lúc ngươi thay thế Thanh Di làm Đại học sĩ, lúc ngươi nói Thanh Di đã chết, ngươi có biết không, tiên đế đêm đó đã uống đến say, người đối diện ta tự trách bản thân, nói rằng người có lỗi, ta mới nhận ra, thì ra trong lòng người, ta sớm đã không còn là lớn nhất.

Ta nuôi nấng Liên nhi từ nhỏ đến lớn, chỉ mong hoàn thành tâm nguyện của Thanh Di. Nó lớn lên lại muốn thành thân với Sở Khải Phong, hai đứa là huynh muội, ta đã ngàn lần khuyên can, nếu không phải Thái hậu nuông chiều nó, sẽ không có kết cục như ngày hôm nay, như vậy là trái với luân thường đạo lý.

Chu thái sư, chuyện này người cũng quá vô lý rồi. Bệ hạ không biết Trắc phi là muội muội thân sinh, hơn nữa là do Trắc phi tự mình dâng hiến, người lại vì điều này dám ra tay hành thích, thật vô thiên vô pháp. Vương Ngải Lị lên tiếng.

Chu Ân dùng ánh mắt không mấy thiên cảm nhìn nàng. Sở Khải Phong nghiêm giọng: Hoàng hậu, không được tùy tiện nói.

Thần thiếp...

Ngải Lị, con im lặng đi.

Thái hậu đã lên tiếng, Vương Ngải Lị không thể cãi, đành ngồi an phận.

Thái sư, trẫm biết phụ hoàng có lỗi với phụ thân A Liên, trẫm sẽ đối xử tốt với muội ấy, thay phụ hoàng bù tội. Nhưng có một chuyện, trẫm thật sự chưa từng chạm vào muội ấy, đứa trẻ, không mang huyết mạch hoàng gia.

Sao chứ?? Khải Phong, con đang nói gì vậy?? Thái hậu lại được một phen kinh ngạc. Vương Ngải Lị thì bắt đầu bất an.

Lại chối bỏ?? Hoàng thượng, người cũng giống tiên đế năm đó, muốn chối bỏ trách nhiệm.

Trẫm không chối bỏ, chuyện này trẫm không hề làm ra. Trong lòng trẫm chỉ có một người, y cũng đang hoài long thai. Nhân ngày này, trẫm sẽ làm rõ mọi chuyện. Người đâu, truyền cung nữ Ngọc Châu.

Dư Minh nghe theo, nói lớn: Truyền cung nữ Ngọc Châu.

Nghe đến hai chữ Ngọc Châu , Tú Liễn liền hoảng hốt, cung nữ kia, lẽ nào chính là cung nữ ở Cảnh Nhân cung đêm đó??

Ngọc Châu theo Tô thái y vào điện, quỳ hành lễ: Nô tỳ Ngọc Châu, cung nữ Cảnh Nhân cung tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu cùng các vị nương nương.

Sắc mặt của Vương Ngải Lị trắng bệch, ngày hôm đó, khi đem cái xác ra khỏi Cảnh Nhân cung nàng đã nhìn được tướng mạo của nàng ta. Tại sao nàng ta lại quay về, tại sao còn chưa chết.

Trẫm miên lễ. Ngươi hãy nói những gì mình biết.

Tạ ơn Hoàng thượng cho phép. Ngọc Châu quay sang phía Chu Á Liên, dập đầu nhận tội: Nô tỳ có tội, mong Trắc phi tha thứ. Đêm hôm đó, là nô tỳ đã hại người thất thân, nô tỳ có lỗi.

Chu Á Liên không dám tin, lắp bắp nói: Ngươi... nói, nói gì. Người đã làm gì ta, thật ra đã xảy ra chuyện gì?

Nô tỳ... kỳ thực đêm hôm đó, người mà người ngủ cùng... không phải Hoàng thượng.

Không phải Bệ hạ, không phải người... Là ai, rốt cuộc là ai!?

Là... Trần thị vệ.

Ngươi... là ngươi. Chu Á Liên bật dậy, đi đến tát thẳng vào mặt Trần Phú một cái, nàng hét lên.

Tại sao?? Ai cho phép ngươi dám mơ tưởng đến ta!!

Trần Phú không né tránh cũng không đáp lại.

A Liên, muội bình tĩnh lại, chuyện này không thể hoàn toàn trách hắn.

Hai mắt Chu Á Liên đỏ bừng, trừng mắt nhìn Trần Phú.

Trắc phi, người đừng trách y, là do nô tỳ, là nô tỳ bỏ dược vào lư hương... Cho nên mới...

Ngọc Châu, vì sao ngươi lại làm như vậy? Ta chưa từng bắt nạt ngươi. nàng nhìn Ngọc Châu, đau đớn hỏi. Chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng của nàng. Đầu tiên là cha nàng phạm tội hành thích vương, rồi nàng lại phát hiện ra thân phận của mình, bây giờ lại phát hiện đứa trẻ nàng mong đợi lại không phải là đứa con của người nàng yêu. Ông trời sao lại bắt nàng gánh chịu những việc này cùng một lúc chứ.

Trắc phi... nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ bị ngân lượng làm mờ mắt mới bị người ta sai khiến, nô tỳ...

Á Liên vẫn khóc, lắc đầu với nàng.

Ngọc Châu, ngươi mau nói, là kẻ nào sai khiến ngươi.

Ngọc Châu ngước mắt nhìn lên, rồi dừng lại ở chỗ Vương Ngải Lị, nàng chỉ vào Tú Liễn đang đứng cạnh Ngải Lị, nói: Khởi bẩm Bệ hạ, là nàng ta, chính nàng ta đã đến tìm nô tỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.