Xuyên Không: Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 53: Chương 53




Chương này ta viết để giải thích đôi chút cho quyển hai nha!

Sau khi tỉnh lại, Bảo Bảo bị mọi người bắt nghỉ ngơi ở nhà một thời gian dài.

Mỗi ngày nằm trên giường lăn qua lộn lại muốn mốc meo cả người, lại thêm bà ngoại cực kỳ nhiệt tình, mỗi bữa một tô cơm hoặc cháo cỡ lớn + một ly nước ép + một ly sữa chua +  một ly nước lọc.

Trời ơi, chưa nói đến việc cô phải chạy đi tìm anh Tào bao nhiêu lần trong ngày, chỉ riêng cái bụng....Bảo Bảo nhìn trời khóc không ra nước mắt.

Còn đâu thân hình chữ S siêu chuẩn? 3 vòng sắp bằng nhau rồi... một tầng mỡ dày bị bộ đồ thùng thình che mất làm cô cực kỳ uất ức.

Nhớ lúc trước, cô nhưng là có danh toẹt đại mỹ nữ, tuổi nhỏ, ba vòng không nhỏ, đặc biệt vòng hai, không doanh nắm chặt a cái gì vòng eo con kiến,... vô số người ao ước hâm mộ cô chỉ cười nhạt, không hiểu sao họ lại hâm mộ mình như vậy, còn bây giờ...

Không, cô phải thay đổi. Không thể tiếp tục sa đọa như vậy đi xuống, nếu cứ tiếp tục như vậy một ngày nào đó, biệt danh heo con của cô sẽ thành sự thật, hơn nữa, vô cùng có khả năng thăng cấp thành heo mẹ mất.

Cô nhất định phải từ chối mớ đồ ăn kinh khủng khiếp của bà ngoại mới được, mặc dù ngoại nấu rất ngon nhưng ăn nhiều cũng rất ngán, lại béo, lại xấu, bụng sắp thành thùng phi rồi.

Bảo Bảo làm xong củng cố tinh thần, quyết định hôm nay phải nói rõ với bà ngoại mới được. Hít vào thở ra, được rồi, bình tĩnh.

Cốc cốc cốc.

Đang nghĩ liền có người gõ cửa, lại làm thêm một lần nữa cách mạng tư tưởng, Bảo Bảo mở miệng :

“Mời vào. “

Quả nhiên không ngoài dự đoán, bà ngoại Collin từ ngoài đi vô, lại quay lưng lại phía sau kéo theo một cái xe, nhìn cái xe mà cô co giật khóe miệng không thôi, bữa ăn hôm nay còn nhiều hơn hôm qua nữa.

Trên cùng là một tô cơm to đùng, một tô canh, một tô thịt kho tàu, một cái muỗng và một đôi đũa, khăn giấy và khăn ướt.

Tầng thứ hai là một ly nước lọc, một ly nước ép trái cây, một ly sữa chua.

Tầng cuối cùng là bốn tách trà nhỏ nhắn, xinh xắn với một ấm trà và những chiếc bánh ngọt cũng xinh xắn không kém.

Ôi không! Hôm nay là tiệc trà?

Bảo Bảo sợ hãi, sau đó, cô càng chắc chắn với suy nghĩ phải thay đổi hiện trạng và tư tưởng của bà ngoại.

Vì vậy, hít sâu một hơi, nhìn bà ngoại cô nói :

“Bà ngoại... “

“Bảo Bảo, không cần phải nói gì cả. Ta biết con rất cảm động. “

“Ngoại, ý con là... “

“Ân ân ân. Ngoại hiểu, con rất muốn thể hiện sự cảm động của mình. Đơn giản lắm con à, quân tử động thủ không động khẩu. Hãy thể hiện tình cảm của con bằng việc ăn hết những thứ này, bà sẽ rất vui đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.