“Ưm.... Ọe ọe....”
Vũ Mị Nhi cứ liên tục nôn ói, gương mặt trắng bệch, mồ hôi ròng ròng thi nhau chảy, hai tay ôm bụng lăn lộn.
Càng nhìn càng thấy giống biểu hiện của phụ nữ khi mang thai khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Mà cùng với Vũ Mị Nhi thì tiểu quỷ cũng bị tra tấn không ít, chỉ là càng ngày tiếng rên rỉ của nó càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở nhẹ.
Thân thể tiểu quỷ sau khi bị hai ngọn lửa đen, xanh tra tấn đến sắp không còn thân thể thì bị ngọn lửa đỏ bao trọn, cắn nuốt , dần xảy ra biến hóa.
Ban đầu mọi người cứ ngỡ rằng nó đã bị giết chết, nhưng không, nó không những không chết mà ngược lại, thân thể nó dần trong suốt, ám khí xung quanh cũng dần biến mất, cuối cùng trở về hình hài của ấu nhi. Thiên chân vô tà, chọc người thương tiếc.
“Aaaaaaaa..... Đau .... Đau quá.....”
Khi đứa trẻ vừa thành hình cũng là lúc Vũ Mị Nhi khóc thét. Mọi người kinh ngạc nhìn qua thì kinh hãi.
Từ giữa hai chân cô ta là dòng máu đỏ thẩm đang ồ ạt chảy, gương mặt cô ta ngày càng trắng, mồ hôi lưu càng nhiều, cả người vô lực xụi lơ dưới đất.
“Ưm.... A... A...”
Đứa bé chợt ê a thành tiếng, vươn thịt múp míp tay nhỏ bé về phía hắc bạch vô thường.
“Ngoan nao, ta sẽ đưa con về với một gia đình mới, tốt hơn, ấm áp hơn và yêu con nhiều hơn nhé.”
Hắc vô thường chợt thu lại vẻ đáng sợ ngày thường, ôn nhu hống đứa nhỏ. Chỉ là kết hợp cùng gương mặt đen thui và đôi mắt trắng dã thì có chút... Kỳ lạ....
“A....”
Đứa nhỏ có chút hiểu có chút không hiểu mút ngón tay, hồi lâu ngủ mất tiêu, hắc vô thường ôn nhu vuốt đầu nó. Đứa trẻ đáng thương, ngươi chọn sai mẹ rồi.
Đưa đứa trẻ cho bạch vô thường, hắc vô thường lạnh lùng nhìn người đã vô lực nằm oặt ra đất kia nói:
“Nữ nhân độc ác, ngay cả con của mình cũng không tha! Đây là báo ứng của ngươi, sau này khi chết đi, ngươi sẽ phải xuống địa ngục để đền tội tiếp.
Còn ngươi!” Chỉ vào Lâm Á , âm thanh cang rét lạnh:
“Cũng là một người mẹ, người bà, ngươi thế nhưng bảo con gái mình làm ra hành vi vô nhân tính như vậy.
Đem một sinh linh vừa thành hình giết chết thì thôi đi, còn nhẫn tâm đem nó cho đạo sĩ ếm bùa, khiến nó chịu mọi đau đớn, mất đi bản tính, trở thành công cụ tội ác cho mẹ con ngươi.... Ngươi.... Các ngươi.... Đều không phải con người.
Không xứng đáng sống trên thế gian này, nhưng thọ mệnh chưa hết, các ngươi vẫn sẽ sống. Sống, cho đến ngày xuống địa ngục!
Còn mụ đạo sĩ kia....”
Rầm.
“Có chuyện gì....”
Một tiếng động lớn vang lên, Lê Tuấn Phong chạy vội mà vào, chưa kịp nói gì đã bị cảnh tượng trước mắt thì bị kinh hoảng bước chân không vững.