Mew có hai tin cho mn, tin vui và tin buồn. Tin buồn nói trước ha!
Vẫn là câu nói trong chương trước, mn nên cẩn thận nhé! Tra tấn chưa xong đâu.(°--_--°)!
Ai yếu chút thì phải đọc kỹ khuyến cáo trước khi đọc truyện, chứ đừng dũng cảm quá rồi đổ thừa cho Mew xấu tính đó!
Tin vui là trong chương này sẽ có kinh dị ít hơn chương trước.
(Chắc vậy! °^~^°”)
Zồi, zô chuyện nào! Chúc mn đọc truyện vui vẻ!
K và người ôn hòa cũng chẳng tốt đến đâu, cả hai dùng cùi chỏ ( đây là K, vì tay đã bị lìa) cùng tay (người ôn hòa) cố gắng xua đi lũ dị vật.
Ba con nhái nhỏ xíu, màu sắc rực rỡ me ngay lúc cả ba hé miệng liền phi vào miệng họ, cả ba không kịp phòng bị liền nuốt trọn con nhái.
“A...aaaa....ân....a...”
R bắt đầu rên rỉ, bụng ả dẫn đầu phình to lên, hệt như mang bầu vậy.
Binh binh bốp bốp.
Con nhái vừa vào bụng liền thả một loại khói màu hồng vào trong bụng ả, làm nó to ra, khi làn khói đã dày đặc, trở thành một màu đỏ như máu thì nhái con dừng lại, bắt đầu hít dần mớ khí, bản thân bự hơn lúc đầu.
Khi đã to bằng một trái banh, nó phi vào vách bụng, tấn công khắp nơi làm R đau đến kêu cha gọi mẹ:
“Aaaaaaa! Đau quá....làm ơn dừng....dừng....lại...đi...mà...”
Mn cứ tưởng tượng cảnh tôn ngộ không chui vào bụng yêu quái quậy phá cho lẹ ha!
Hai con nhái còn lại cũng tương tự, của K là khói xanh đậm đặc nhưng lại như axit ăn mòn từ bên trong, dù chậm, ở mỗi nơi bị khói ăn mòn, con nhái sẽ chạy lại nhấm nháp, lấy đó vì chất dinh dưỡng mà lớn lên.
Người ôn hòa là thảm nhất, con nhái phun ra khói đen, làn khói biết biến hóa thành nước (axit), lửa, dây leo tấn công cơ thể hắn, mà con nhái trong bụng hắn là con cái, nó biết đẻ trứng, dù chỉ có ba quả.
Ba quả trứng bám vào nước, lửa và dây leo, hấp thu phần 'thức ăn' do chúng tạo ra để lớn, khi trứng nở, lũ nhái con theo mạch máu đi lên tim, não, chui vào tủy sống để tìm nguồn dinh dưỡng mới.
Nhái mẹ tắc ở lại khoang bụng 'làm việc', lần này người ôn hòa không nhịn được nữa, hắn đau đớn hét to:
“Aaaaa...dừng lại đi....cô là ai? Aaaaa...đau quá....aaaaa...lấy chúng ra đi.”
“Còn gì không?” Bảo Bảo không quan tâm, thanh âm vẫn đều đều, vô hỉ vô giận.
“Hết rồi.” Shyk rất tốt bụng nói. Cả ba người kia dù đau vẫn nhìn anh như đấng cứu thế, nào đâu biết rằng nguy hiểm thực sự chính là từ câu nói này mà ra.
“Ân! Vậy....giờ đến lượt tôi.” Thanh âm dần lạnh lẽo, gió nổi lên, xung quanh chỗ hai người đang đứng trở nên sạch sẽ hẳn, nhưng đó không phải vấn đề.
Tóc Bảo Bảo bay lên cao, từ màu đen tuyền trở thành lam biếc, đôi mắt vẫn là màu lam nhưng sâu thẳm hơn. Gương mặt vốn thanh tú, dễ nhìn nay biến hóa nghiêng trời lệch đất.Đôi mắt to tròn, thủy linh nay trở thành một đôi phượng mâu màu lam trong suốt, trong sáng trung có chút gì đó mị hoặc làm người ta mê mẩn.
Cái mũi thanh tú cao cao, môi anh đào đỏ mọng, ướt át, dẫn nhân phạm tội, câu dẫn ra một độ cong nhợt nhạt, thị huyết.
Phượng mâu lạnh lẽo nhìn ba người vẫn còn đơ người nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch nói lời phũ phàng:
“Vừa rồi là vì Shyk lấy lại công bằng, bây giờ đến lượt ta, các người chuẩn bị xong chưa?”
“Aa...A...bọn tôi....bọn tôi không có làm gì...cô cả....làm ơn tha cho tôi...”
R run như cầy sấy nói, ánh mắt bên trong là cùng cực sợ hãi cùng đau đớn, không chút khinh thị.
“Tha cho cô? Một mình cô sao?” Bảo Bảo chợt hỏi.
“A? Vâng, mình tôi thôi cũng được, làm ơn!!!??” R kinh ngạc rồi sung sướng đáp, mái tóc bù xù liên tục đập xuống đất đầy van xin.
“Hừm! Được rồi, nếu chỉ tha một người thì được. Đi đi.”
Bảo Bảo vuốt cằm, ngón tay bắn ra, cửa lồng rộng mở, R sung sướng lồm cồm bò ra, không quay đầu lại chạy đi rồi.
“Cô chịu thả R đi?” Người ôn hòa nghi ngờ hỏi, hắn áp căn không tin cô tốt như vậy, cứ thế thả họ đi rồi.
“Sao lại không? Ta đã nói thả cô ta đi thì tuyệt đối sẽ không đụng vào cô ta nữa. Các người rất yêu thương nhau nhỉ!
Còn quan tâm đến người khác trong khi chính mình còn không lo cho mình được?” Bảo Bảo cười cợt, châm chọc nói.
“Cô là ai?” Người ôn hòa im lặng hồi lâu hỏi.
“Tôi? Anh nhìn mà không biết sao? Phó bang chủ Trình!”
Thình thịch.
“Cô ....Cô sẽ không là.... Hoa Tuyết Lam đi??!!!” Trịnh Tùng kinh hãi thốt.
“Ahihi! Không hổ là Trịnh phó bang chủ, mới đó mà đã đoán ra rồi!” Bảo Bảo mỉm cười khen ngợi.
“Cô, bang chủ Hàn Tuyết Bang? Vậy tập đoàn Phong Thần....cũng là của cô? Không thể nào!” Trời ơi! Bọn họ đã đụng vào con quái vật gì thế này?
Hoa Tuyết Lam. Sát thủ bài danh đệ nhất thế giới. Ba năm trước bỗng chốc xuất hiện, đem tại nước Anh mạnh nhất Hắc Long hội huyết tẩy chỉ vì có một tên đã vô tình mạo phạm cô.
Nói vậy thôi chứ chắc đó chỉ là cái cớ, Hắc Long hội biến mất, nơi trụ sở của họ nay trở thành Hàn Tuyết Bang.
Mọi người không ai biết gì về nơi này, chỉ biết nó là một tổ chức sát thủ, tình báo, vũ khí,... lớn nhất thế giới, trải rộng toàn cầu.
Chỉ cần có tiền, ngươi có thể có được thứ mình muốn, mạng người, thông tin, vũ khí hay bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên, không phải cứ có tiền là ngon, nếu chạm trúng điểm mấu chốt của họ, Hàn Tuyết Bang thì dù ngươi có nhiều tiền cỡ nào cũng phải chết, cả gia tộc ngươi sẽ theo cùng nên không cần lo dưới suối vàng cô đơn.
Từng có kẻ không biết sống chết đưa ra một xấp tiền, yêu cầu được gặp mặt bang chủ Hàn Tuyết Bang _ Hoa Tuyết Lam. Kết quả người đâu không thấy, chỉ thấy cả gia tộc bị biến mất trong một đêm, bản thân hắn thì bị quăng vào hộp đêm làm “giai” bao cho mấy lão già.
Từ đấy về sau, không ai dám xúc phạm tới Hàn Tuyết Bang nữa.
Nay, bang Hỏa Long của họ vì con chíp về thông tin của tập đoàn Phong Thần mà dám xúc phạm tới Hàn Tuyết Bang, kỳ này xong phim.
“Ồ! Xem ra mình cũng nổi quá chứ nhỉ? Thôi kệ đi, xúc phạm tới Hàn Tuyết Bang, biết hậu quả gì chứ hả?”
Bảo Bảo cười dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ như gió phất vào mặt, làm người ta mát mẻ tâm hồn. Riêng hai người trong lồng thì mát tận xương tủy luôn, thầm than một câu trong lòng.
'má ơi, tết này con không về! Má nhớ cúng xôi gà mỗi giỗ cho con, đốt nhiều tiền mã chút cho con xài ở dưới.'
Bảo Bảo mỉm cười, tay ngọc vung lên, ngàn cánh hoa tuyết lam tung bay, gió băng thổi khắp phòng, nháy mắt nơi này thành một hầm băng.
Ngón tay chỉ vào người hai kẻ trong lồng bắn ra tia sáng màu lam, đỏ, vàng, lục, tử, tia sáng nhập thể liền cấp tốc tìm những chú nhái nhỏ chui vào cơ thể chúng.
Những chú nhái sau khi nhận được tia sáng liền tiến hóa thành thiềm thừ (con cóc), màu lam là băng, có khả năng phun hàn độc, cũng là một vị thuốc quý trị độc.
Màu đỏ là lửa, cơ thể chúng luôn tỏa ra một lượng nhiệt độc nhất định, khiến ai lại gần cũng trúng độc. Cũng là tiên thiên vị thuốc cổ.
Màu vàng là...một con nhái, không tiến hóa gì hết, cơ thể chúng sẽ sặc sợ hơn ban đầu, nọc độc thì khỏi nói. Chỉ một giọt là đủ thịt cả thành phố rồi, hơn nữa còn biết độn thổ, ngụy trang a linh tinh.
Màu lục là một con rắn lục, đừng hỏi tại sao, nó tiến hóa thế nào là chuyện của nó, có một đôi cánh nhỏ xinh xinh màu đỏ, trên cái đầu hình tam giác là một đôi tai màu lam, mắt tím, đuôi màu vàng.
Dù có năm tia sáng nhưng chỉ có bốn con nhái nhận được, phân biệt vì ba con nhái con và con nhái bên K, nhái mẹ sau khi đẻ trứng không lâu đã die rồi, nó hóa thành một bãi nhầy màu xanh lục ăn mòn dần cơ thể ký chủ.
Ba con nhái nhỏ sau khi tiến hóa liền thử sức mạnh của mình trên người ký chủ.
Băng hệ thiềm thừ phun sương băng khắp cơ thể Trình Tùng làm môi hắn tím tái, cơ thể nháy mắt đóng băng, hàn độc rót vào tận xương tủy làm hắn co người lại, bất đắc dĩ cơ thể bị đóng băng không cử động được, đành cắn răng nhịn đau.
Hỏa hệ thiềm thừ thở phì phò, hơi thở của nó làm băng tan chảy, Trình Tùng lại chịu đựng băng hỏa lưỡng trọng thiên độc, cơ thể lúc nóng lúc lạnh bất thường.
Lúc thì nóng đến chảy cả mỡ, dù thực sự hắn không có mỡ bụng hay đại loại thế. Khi thì lạnh đến đong băng luôn.
Băng thiềm thừ thấy băng mình phun ra bị người anh em thở vài hơi liền tan chảy thì tức lắm, ra sức phun thêm băng, hỏa thiềm thừ dường như thấy hảo ngoạn cũng phun lửa.
Cả hai đấu bất diệc nhạc hồ, chịu khổ khả là Trình Tùng, hắn đau đến chảy cả nước mắt, giọt lệ vừa tràn khóe mi liền bị băng đông lại, một lát sau bị lửa hun đến bốc hơi luôn.
Màu vàng thiềm thừ thấy hai anh em của mình chơi cũng góp vui, phun vài ngụm nước bọt lên phần vừa bị đóng băng làm băng nứt toạc, phun lên lửa thì lửa cháy to hơn.
Cơ thể hắn như một bức tượng bị người đẽo khắc vậy, dần bị vỡ tan, bị lửa nung đỏ, bị axit ăn mòn, cuối cùng hóa thành một bãi chất lỏng bị ba con nhái con nuốt sạch.
Về phần K, con rắn con sặc sỡ vỗ cánh tạo ra lửa nướng dạ dày hắn, mắt tím bắt ra tia lửa điện giúp lửa cháy to hơn khiến thịt chín đều và giòn hơn, làm K đau đến nằm trên mặt đất lăn qua bò lại mãi không thôi.
Khi thấy lửa cháy to quá, nó vẫy vẫy tai tạo ra sương băng dập lửa nhỏ lại, cái đuôi vàng đập đập xuống phần thịt mềm tạo nên những đường cong uốn lượn như sóng biển rất đẹp, thỉnh thoảng đuôi còn vươn ra cắt đứt vài miếng thịt mới chín cho vào miệng ăn.
Phải nói là con rắn này rất biết tình thú, vừa tra tấn người, vừa nướng thịt, vừa cắt thịt ăn lại còn rảnh rỗi tìm lạc thú cho đỡ buồn nữa chứ.
Mà đặc biệt là cả hai người đều bị đau nhưng không ngất đi hay chết, mà họ phải cảm nhận từng cơn đau thấu xương cho đến khi cơ thể hoàn toàn biến mất.
“Ực, có tàn nhẫn quá không Honey?” Shyk nhìn cảnh này nuốt một ngụm nước bọt hỏi.
“Không, phải biết sống tàn nhẫn một chút để trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn mà không phải là một kẻ nhu nhược nhậm nhân bài bố!”
Bảo Bảo lạnh lùng nói xong, phất phất tay thu hồi ba chú cóc nhỏ và tiểu lục xà đi rồi.
“Ý, hình như còn thiếu thiếu cái gì? Là gì ta? Honey, em có quên gì không vậy?” Shyk nhìn xung quanh cứ thấy thiếu thứ gì đó, đuổi theo Bảo Bảo hỏi.
Quảng cáo chương tiếp theo:
“Đúng rồi Snow, có hai tên đáng thương không được học chung lớp với chúng ta, cậu có biết là ai không?”
“Ai a?”
“Aiz, thật phũ phàng mà. Một người là nụ hôn đầu của cậu, một người vì cậu giả gái suốt mấy năm trời, vậy mà cậu không nhớ.....”
“Aaaaaaa! Oh my god! The monster! Or Vampire?”
...........
Góc hỏi nhỏ!
Thế nào? Không kinh dị quá chứ? Lần này chắc không có ai bị sặc nước hay nghẹn thức ăn đâu nhỉ?
Câu hỏi cuối truyện nè, đoán đúng có thưởng nga!
Thứ Shyk thấy thiếu là gì? Liệu có phải Bảo Bảo đã quên gì đó ở đây không?
Ai trả lời đúng sẽ được thưởng một chương mới nha! Chúc mn may mắn!
Đề cử truyện: khi nữ phụ gặp nữ phụ!