Chương này khá dài và mang chút chủ nghĩa riêng của ta một chút, có lẽ sẽ đụng chạm lối suy nghĩ riêng của một vài người.
Vì vậy, ta hy vọng nếu ai đọc mà thấy không thích, hãy ngừng đọc ngay. Trong này có chứa đôi chút suy nghĩ riêng của ta, phản ánh đôi chút về giới trẻ thực tại, cách nghĩ của ta có thể đụng chạm mn là không tránh khỏi.
Dù vậy, vẫn hy vọng mn lịch sự không bình luận những lời khiếm nhã như một lần trước ta đã đọc được do một cô nàng hết sức dễ thương đã đi ngang qua và để lại dấu răng của mình.
Vậy thôi nha, chúc mn đọc truyện vui vẻ!
Bịch bịch bịch....
Phịch...
“A...a?”
Chạy vội vã trên con đường vắng vẻ, Lâm Á bị ngã phịch xuống đất, bà ta ăn đau xoa xoa đầu gối chảy máu rồi sợ hãi nhìn phía sau, thấy không có ai liền tập tễnh chạy tiếp.
“Mẹ, mẹ có sao không? “
“Không, không sao. Tiểu kiệt, chúng ta..m chạy mau, không... là bọn chúng đuổi đến mất.... Mẹ đã mất... Mị Nhi rồi, không thể ....mất luôn con được. “
Lâm Á nhịn đau, cắn răng chạy tiếp, hổn hển nói.
“Ùm. Con biết rồi. “
Hai mẹ con nhanh chóng chạy vội về phía trước, chẳng bao lâu sau, căn nhà cũ kỹ, rách nát đã xuất hiện trước mắt họ.
Lâm Á vui mừng chạy vội vào trong, miệng hô to:
“Đại tư tế, cứu...cứu...chúng.....???”
Vừa mở cửa, cảnh bên trong đã khiến bà ta không thốt nên lời....
Căn nhà cũ kỹ, dơ bẩn nhưng vẫn có vài góc sạch sẽ, có bàn trà, giường ngủ tươm tất vẫn còn, chỉ là... nó nay được phủ lên một màu đỏ chói mắt.
Máu...trải rộng khắp căn phòng, xác của mụ pháp sư kia nằm dưới đất, trang phục rách rưới, thân thể bê bết máu.