Véo..... Bịch.... Bụp bụp bụp.....
“Aaaaaa... Ui chu choa ôi! Cái mông của tui! “
Trong không gian trắng xóa, một lỗ hổng màu đen dần mở rộng, sau 1' , lỗ hổng uốn éo vài cái rồi “phun ra” một người.
Người này vừa bị phun ra đã lăn vài vòng rồi hai tay ôm lấy mông, khóc lóc. Mọi người có biết là ai không ạ?
Vâng! Không ai khác chính là bạn nhỏ Bảo Bảo của chúng ta! Bạn ý bị con chuột lang nước thẳng thừng vung đuôi đẩy đi và đã bay đến nơi này.
“Ha ha ha ha ha.... Chết đi! Mày chết đi! Con khốn! Mày và mẹ mày cũng sẽ như nhau thôi! Á ha ha ha ha.... “
Bảo Bảo đang suýt xoa cái mông bị ngã đau của mình thì bất chợt nghe được tiếng cười quái dị, lông tơ cô dựng thẳng đứng lên, từ từ quay đầu lại nhìn.
Sau lưng cô có một màn hình bằng nước. Trong màn hình là một người.... Ách, mà cũng không phải người, nói chung nhìn là lạ.
Người này khá giống Vũ Mị Nhi nhưng cũng không giống lắm. Vũ Mị Nhi bề ngoài tuy không phải là đẹp nhưng cũng thuộc loại thanh tú.
Nhưng người này cùng từ thanh tú không hợp nhau tý nào. Gương mặt trái xoan vốn hồng hào (nhờ phấn) nay xám ngắt.
Đôi môi anh đào đỏ hồng (nhờ son) nay tím ngắt, bên trong còn lộ ra vài cái răng nanh nhọn hoắt, đen đen vàng vàng đang nhỏ những chất lỏng màu vàng. Trông rất đáng sợ.
Đôi mắt nai tơ hay chớp nay đục ngầu màu đỏ của tơ máu, như muốn lòi ra khỏi hốc mắt đang nhìn một cô gái trong chậu nước. Mà cô gái ấy... Ác... Hình như là cô?
Bảo Bảo kinh ngạc vội nhìn vào trong màn hình nước. Trong chậu nước hiện rõ cô đang nằm trên giường, nửa thân dưới từ bụng trở xuống bị một luồng khí màu đen bao phủ.
Gương mặt xám trắng, tái nhợt, môi tím tái, mắt nhắm nghiền, hai hàng chân mày cau lại trông rất khổ sở, mồ hôi rịn ra thấm ướt cả ga giường.
Ngoài cửa phòng, người thân và bạn bè của cô nhìn cô rơi lệ, Gia Ngạo Luân và Bảo Minh ra sức giữ chặt Richard đang nổi điên đòi lao vào phòng, gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch dọa người, nước mắt tuôn rơi gào thét :
“Bảo Bảo! Tỉnh lại đi em! Đừng làm anh và mọi người sợ! Em rất kiên cường mà! Em không thể chịu thua chúng được! Bảo Bảo à.... “
“Bảo Bảo.... Hức.... “
Mika và chị em Thùy Chi cũng nức nở nhìn cô khóc rấm rứt. Bạn bè cô ai cũng lo lắng nhìn cô, ông bà ngoại thì khỏi nói, khóc muốn cạn nước mắt luôn.
Bảo Bảo nhìn mà thấy thật đau lòng nhưng càng nhiều là ấm áp! Nhìn họ, cô cũng khóc, thực xin lỗi! Khiến mọi người lo lắng rồi!
Mọi người chờ, con nhất định sẽ trở về! Sau khi đã tiêu diệt Vũ Mị Nhi và cái thứ kỳ quái này!
Đôi mắt Bảo Bảo chợt hóa thành màu xanh lam, bên trong dao động sự kiên định cùng sát khí nồng đậm, mái tóc cũng biến thành màu bạch kim.
Cô vung tay lên, bàn tay trắng nõn thò vào trong màn hình bằng nước, khi đã đến gần Vũ Mị Nhi bên trong, cô nắm lấy tóc nó, kéo mạnh.