Sáng hôm sau, khi đồng hồ điểm 7h sáng. Cô VSCN xong xuôi đi xuống nhà, nấu ăn, hai mẹ con ăn xong. Mẹ cô hóa thành một con chim nhỏ màu đỏ cam, bay lên vai cô. Đây là thiên phú riêng của mẹ cô, biến hóa thành động vật.
Cô xách hành lý về nhà, bước vào nhà, họ đang ăn sáng, thấy cô về đều dừng đũa. Ngoại trừ hai mẹ con nữ chủ phải giả vờ lương thiện nên vờ hỏi thăm đôi chút thì hai người đàn ông còn lại đều nhăn mày nhìn cô, Vũ Thiên Hùng lên tiếng:
“Biết về rồi sao? Tao còn tưởng mày chết rồi nên không về chứ.” Lời nói lạnh nhạt như đang nói cùng một người xa lạ chứ không phải con gái của mình vậy.
Bỗng ông ta cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, quay sang nhìn cô, thấy cô vẫn lạnh lùng như vậy thì khó hiểu, tầm mắt ông chợt bị thu hút bởi một thân ảnh màu đỏ cam.
Đó là một con chim nhỏ rất đẹp, bộ lông đỏ cam mượt mà, bóng loáng, cái mỏ màu vàng ươm, đôi mắt đen như hắc thạch làm người ta say mê.
Đôi mắt đó nhìn ông đầy khó tin, thất vọng cùng thật sâu thống khổ. Ông giật mình, một con súc sinh mà thôi, sao lại có linh tính đến vậy, mà ánh mắt đó là sao? Thất vọng? Khó tin? Thống khổ ? Chắc dạo này làm việc nhiều quá nên hoa mắt rồi.
Cô không nói gì, cô muốn mẹ nhìn thấy rõ, ông ta không đáng được bà yêu, cô không muốn bà đau khổ trong những ngày cuối cùng của cuộc đời này.
Nhìn qua cô rất bình tĩnh, không quan tâm gì, kỳ thực, cô vẫn quan sát tâm trạng của mẹ cô. Khi thấy biểu hiện của bà, cô nói:
“Yên tâm, sức sống của tôi so với gián còn cường. Ông khỏi lo, mà yên tâm đi, tôi chỉ về lấy chút đồ thôi. Sẽ không làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mấy người đâu.” Nói rồi đi thẳng đến lầu trên, vào phòng của mình.
“Rầm! Mày dám nói với bố mày thế sao? Đồ mất dạy!” Ông ta nổi giận đập bàn một cái, hung tợn nhìn cô làm con chim nhỏ kia run lên bần bật.
Cô vốn không quan tâm nhưng nghe ông ta nói thế thì dừng lại, nói một câu:
“Nhờ phúc của ông.”
“Mày...”
“Bác Phúc, bác lên đây với cháu một lát nhé!”
“À...vâng”
“Cạch! “
Bác Phúc nhanh chóng chạy lên lầu, bước vào phòng cô. Đến nơi, bà hết hồn:
“Phu...Phu nhân...người đã về rồi sao?”
Đang chìm trong đau khổ chợt bị một giọng nói nghẹn ngào làm tỉnh. Mẹ cô giật mình ngước mắt nhìn lên:
“A, chị Phúc. Chị đừng nói vậy. Em...giờ...em đâu còn là phu nhân gì đâu.”
“Không, phu nhân, người vẫn mãi và luôn là phu nhân trong lòng tôi. Ân đức của người..”
Mẹ cô lắc đầu, ngăn cản lời nói của bà. Cô thấy thế lên tiếng:
“Bác Phúc, cháu và mẹ sắp xuất ngoại, bác có muốn đi cùng mẹ con cháu không?”
“Hả? Nhưng...được...nhưng còn...”
“Bác Phúc, không thể. Hắn ta là người của mẹ con Vũ Mị nhi. Chính hắn ta cũng đã gián tiếp hại cháu ra nông nỗi này. Mang theo hắn không khác gì mang theo quả bom hẹn giờ.”Bác Phúc kinh ngạc, bác thực không ngờ con trai mình thế mà... Thảo nào lúc cô chủ bị tai nạn nó không cho bà vào bệnh viện thăm cô. Đau lòng cùng lúc, bà thấy thẹn với lòng. Người ta giúp mẹ con mình nhiều như thế, vậy mà con bà lại lấy oán trả ơn.
Chương 18. Lệ.
“Được. Tôi sẽ đi cùng hai người. Mạng tôi là phu nhân cứu. Thằng con tôi vậy mà... Haiz, kẻ làm mẹ như tôi thấy thật xấu hổ, tôi hy vọng mình sẽ trả được phần nào lỗi lầm của nó.”
“Không, chị đừng nói thế. Em muốn mang theo chị chỉ vì em không muốn chị gặp nguy hiểm. Nếu không muốn...Chị có thể...”
Mẹ cô vội vàng nói, đổi lại là ánh mắt kiên định cùng lời nói đanh thép của bác Phúc:
“Không, tôi muốn!”
“Tốt, vậy đi thôi.” Cô hài lòng cười, mở ra ngăn tủ, lấy ra một thứ gì đó. Xoay người lại nắm tay mẹ, bà liền hóa thành con chim nhỏ đậu trên vai cô, thấy bác Phúc giật mình thì mỉm cười, kêu bà về lấy ít đồ rồi đi luôn.
Bác Phúc chạy vội đi lấy đồ, cô đi xuống nhà, thấy bốn người kia vẫn thản nhiên ăn uống ngon lành, chút không bận tâm đến cô. Cô cũng kệ, thấy bác Phúc đi ra, họ mới ngước mắt lên nhìn, ông Hùng lên tiếng:
“Chị Phúc...chị đây là...”
“Thật có lỗi, ông chủ. Mạng của tôi là do...à...cô ấy cứu. Tôi làm việc ở đây cũng vì trả ơn cho cô ấy, nay cô ấy đi rồi, còn mình Thiên Bảo, thế nên tôi muốn ra riêng để tiện chăm sóc cho nó. Nhờ ông nói với thằng Luật hộ tôi. Cảm ơn vì thời gian qua.”
Nghe bà nói, ông ta cau mày nhìn cô nói:
“Mày muốn ra ở riêng?”
“Vâng, một nửa sinh mạng của tôi, tôi đã trả cho ông rồi. Tôi và ông không còn là gì của nhau nữa. Vũ lão gia, cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố cho kẻ hèn này. Phải rồi, về cái hôn ước nọ, vì tôi không còn là người của Vũ gia nữa nên ông muốn hủy thì cứ hủy đi. Kính chào.”
Lạnh nhạt nói xong, cô cầm lấy hành lý của bác Phúc hướng ngoài cửa đi tới.
Ông ta tức điên lên định nói gì lại cảm thấy có một đôi mắt u oán đang nhìn mình. Ngó qua, là con chim lúc nãy, bây giờ nó nhìn ông bằng đôi mắt tuyệt vọng rồi dần dần bình thản lại.
Ông ta hoảng hốt, dường như có gì đó đang vuột mất, thứ gì đó rất quan trọng.
Con chim nhỏ lại nhìn sang bên cạnh ông ta, nhìn vào con trai ông, Vũ Thiên Anh, đôi mắt ấy ban đầu có chút tội lỗi nhưng rồi trở thành thất vọng sâu sắc, xoay người đi, bay vút ra ngoài.
Cả hai người đàn ông đều thẫn thờ, bay rồi, cảm giác bình yên và ấm áp, tất cả, đã không còn gì cả.
Cô liếc nhìn họ đầy thâm ý, thản nhiên nói:
“Có những sự thật không như ta trông thấy, khi thấy rõ rồi thì đã quá muộn màng. Có không giữ mất đừng tìm. Hy vọng khi nhìn thấy sự thật các người sẽ không hối hận về những gì mình đã làm. Tạm biệt!”
Lời cô nói làm tất cả mọi người trong biệt thự sững sờ, hai mẹ con Vũ Mị nhi run lên vì sợ hãi, đôi mắt cô trong suốt như mặt hồ thu lạnh lẽo, soi rõ tâm hồn đen tối, dơ bẩn của họ.Hai người đàn ông chết lặng, có cảm giác đã bỏ qua cái gì đó. Để rồi nó mãi mãi xa rời tầm tay mình. Tựa như...cảm giác ấm áp đó....bình yên như cảm giác của một người phụ nữ đã từng cho họ.
Vũ Thiên Anh chợt bật dậy, lao ra ngoài cửa cổng. Không còn ai cả, chiếc xe đã đi xa rồi, cảm giác này....thật trống rỗng.
Anh thẫn thờ quay vào nhà, khi đi ngang qua khóm cây cọ chợt nghe thấy tiếng khóc. Nơi đây là khu nghỉ ngơi của người hầu trong nhà. Họ hay tám chuyện lúc rảnh rỗi nên anh định bỏ qua nhưng khi nghe thấy nội dung của cuộc đối thoại, anh sững người.
“Hức hức, tiểu thư nhỏ đi rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”
“Cô ấy đi rồi hai mẹ con kia càng thêm phách lối cho coi. Lần trước tiểu thư mới nhập viện chúng ta còn thoải mái chút.”
“Nhưng sau khi lão gia về...Hức nói tiểu thư không sao..tôi chỉ...chỉ hoan hô một tiếng...thế mà...ôi...hức...bà ta tát tôi chảy cả máu miệng...” một cô hầu gái ôm lấy má trái vẫn còn chút sưng tấy khóc nói.
“Mẹ ơi, Bảo Bảo đi rồi. Con không muốn ở đây nữa đâu. Có chị Bảo còn có người bảo vệ con. Chị Bảo đi rồi...ô...ô...đại Tiểu thư lần trước còn dùng bình hoa tạp bể đầu chị Mỹ Lệ nữa đó...ô ô ô...Con chạy lại ôm chị ấy...ô..Cô ta còn định tạp luôn cả con nữa...may mà chỉ đỡ giùm...Con không sao nhưng chỉ thì nhập viện luôn rồi....oa oa oa...ở đây đáng sợ quá....” Một bé gái tầm 8 tuổi ôm chầm một bà giúp việc nức nở, người run rẩy mãi không thôi.
“Hức...khổ thân con tôi. Nếu như phu nhân còn tại, họ cũng không dám phách lối như thế.” Bà giúp việc khóc ôm con vào lòng.
“Phu nhân là ai vậy mẹ? Có phải cái người xinh đẹp có đôi mắt màu xanh lam không ạ?” Cô bé bỗng hỏi một câu làm mọi người sửng sốt, người mẹ vồ vập hỏi:
“Con nói gì...sao Con biết?”
“Dạ...Có lần con thấy một người phụ nữ rất đẹp đứng ở một góc khuất cách đây không xa nhìn vào biệt thự đó mẹ. Người đó đẹp lắm nha nhưng sao con thấy người đó buồn hiu hà.
Còn khóc khi thấy lão gia cười với nhị phu nhân và đại tiểu thư nữa. Mà đặc biệt, lúc thấy Bảo Bảo bị mẹ con nhị phu nhân đánh đập, người đó định chạy vào lại bị một trận ho khan làm người đó không thể không dừng bước.” Cô bé lau nước mắt nói.
“A...người đó hả. Con cũng hay thấy lắm. Thứ 2, 4, 6 với chủ nhật nào cũng tới hết á. Thậm chí dù mưa hay nắng cũng vẫn đến đều đều nha. Có điều nhìn buồn và ốm yếu lắm, có lần con còn thấy người đó ho ra máu nữa cơ.” Một cô bé khác khoảng 15 tuổi chen vào nói.
“Sao con không nói cho ta biết?” Bà giúp việc tức giận nói.
“Tại...Con đâu có biết đâu. Với lại lần cuối con thấy người đó là hơn một năm trước rồi, khi đó nhìn người đó như sắp chết vây. Mặt xanh như tàu lá chuối á, cả người gầy tong teo, rồi về sau cũng không bao giờ thấy nữa. Con chỉ nhớ lúc đó, phu nhân đã nắm chặt một tờ giấy đã úa vàng, nhìn nó, không ngừng chà lau nước mắt” Cô bé gãi đầu xấu hổ.
“Còn có chuyện này sao. Vậy phu nhân....”
Người hầu nhóm tiếp tục bàn tán, còn Vũ Thiên Anh thì không nghe thêm nổi nữa rồi, anh loạng choạng đi về phòng, đến phòng ăn, anh nhìn cha mình bằng một ánh mắt kỳ lạ làm ông ta khó hiểu. Mặc kệ lời hỏi han giả dối của hai mẹ con nữ chủ, anh lững thững đi về phòng mình, đóng cửa lại, anh ngã xuống giường, nhắm mắt lại.
.
.
.
.
Trong một căn phòng màu xanh lam, có một người phụ nữ đang ngồi, bà nhắm mắt lại, trên môi nở rộ một nụ cười hạnh phúc.
Một bé trai phấn điêu ngọc mài chạy chậm đến, vỡ ra một nụ cười tươi rói nói:
“Rồi, mẹ mở mắt ra đi.”
Người phụ nữ mở mắt ra, che miệng lại, hạnh phúc cười ôm lấy cậu bé nói:
“Bảo bối, này...này là con vẽ sao?”
“Ân!”
“Ôi, chụt. Mẹ yêu con chết mất! Mẹ sẽ giữ gìn nó thật tốt.”
“Mẹ thật là...không cần đâu. Bức này không đẹp lắm, mai mốt con sẽ vẽ bức khác đẹp hơn cho mẹ.”
“Thật sao ?”
Gật gật đầu.
“Ôi, mẹ vui quá. Nhưng mà mẹ vẫn rất thích bức tranh này, vì đây là bức tranh đầu tiên con vẽ cho mẹ mà!” Nói rồi bà ôm chặt đứa bé, cùng nhau ngắm nhìn bức tranh.
Bức tranh đó rất bình thường, không đẹp lắm. Bức tranh vẽ một người phụ nữ ngồi bên hồ sen, mỉm cười dịu dàng nhìn một lớn một nhỏ, hai cha con đang chơi đá banh. Tuy tranh không đẹp nhưng người phụ nữ đã rất vui, bà xem nó như báu vật vậy, cẩn thận cất trong tủ.
Vũ Thiên Anh che mặt lại, một giọt lệ chảy dài trên khuôn mặt anh khí kia, miệng nỉ non:
“Mấy người nói dối. Bà ta sao có thể...”