Đến 10 giờ tối, Dạ Phong say đến mức không còn biết gì mới quay về nhà, Nhiếp Thanh Tư ở bên cạnh may mắn vẫn còn tỉnh táo dìu anh vào trong, Hạ Tước chờ chồng ở phòng khách, nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Phong thì vô cùng bất ngờ, lập tức đi đến có ý dìu anh thì bị Nhiếp Thanh Tư hất ra.
Cô!
Chị dâu, em có thể dìu anh ấy được, chị đi pha trà giải rượu đi!
Nhưng đây là chồng chị, chị sẽ dìu! - trước mặt người làm, Hạ Tước không thể ăn nói quá mức ghét bỏ đối với Nhiếp Thanh Tư, chỉ có thể dùng giọng điệu nhỏ nhẹ một chút mà nói chuyện.
Hức! Không cần em! Để Thanh Tư dìu anh! - đúng ngay lúc đó Dạ Phong lại lên tiếng, còn vô cùng mạnh bạo khiến mọi người đều giật cả mình, Hạ Tước đứng đó vô cùng bàng hoàng, Dạ Phong mà nàng quen biết chưa từng say đến mức độ này, anh luôn nhớ rõ bản thân còn một cô vợ ở nhà, uống rượu rất ít để có thể tỉnh táo quay về gặp vợ, đây là lần đầu tiên anh uống nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên... anh hét với nàng. Nhiếp Thanh Tư lúc đó nhếch môi một cái, khó khăn dìu Dạ Phong lên lầu, bỏ mặc Hạ Tước đứng sững ở đó, không biết nên nói gì.
Cháu còn đứng đó làm gì thế? Mau đi pha trà giải rượu cho chồng đi! - lão phu nhân đứng trên lầu, hét xuống khiến Hạ Tước giật mình quay lưng đi vào nhà bếp pha trà.
Một lúc sau, Dạ Phong mới uống trà giải rượu, mệt mỏi nằm ngủ, Nhiếp Thanh Tư cũng không nói gì bỏ về phòng, trong phòng chỉ còn Dạ Phong đang ngủ, Hạ Tước và lão phu nhân mà thôi.
Như cô đã thấy, Tiểu Phong có lúc cũng chỉ nhớ đến Thanh Tư của tôi, cô đừng day dưa mãi như thế, sớm muộn gì cô cũng sẽ là kẻ nhận lấy thất bại đau khổ thôi! - bà khó chịu nói, sau đó quay lưng bỏ đi, Hạ Tước ở trong phòng chết lặng, nàng không biết rốt cuộc tại sao Dạ Phong lại làm như vậy, không cho nàng cùng đi gặp đối tác, để Nhiếp Thanh Tư dìu mình lên phòng, hét với nàng, uống say đến mức cái gì cũng không biết. Hạ Tước lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, khẽ vuốt gương mặt của anh, nàng không khóc, nàng chỉ là hơi khó chịu trong lòng mà thôi.
Dạ Phong, đây là lần đầu tiên anh khiến em đau đớn đến vậy! Nhưng anh đã say, em tha thứ cho anh! - xong nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, dọn dẹp một chút rồi lên giường ngủ cùng anh, không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Sáng sớm dần dần tỉnh lại, Dạ Phong ôm đầu ngồi dậy, nhìn thấy xung quanh chính là quanh cảnh của phòng mình, vô cùng khó hiểu, anh không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tối qua, Hạ Tước cũng không có bên cạnh khiến anh càng thêm lo sợ, định đứng dậy đi tìm vợ thì thấy cửa mở ra, Hạ Tước dịu dàng bước vào, trên tay còn mang theo bữa sáng, mỉm cười nhìn anh.
Tiểu Tước? Tối qua... anh uống say lắm không?
Cũng không say lắm, thôi, anh ăn bữa sáng đi, xong còn đi làm nữa! Hôm nay em đã xin nghỉ rồi, em không muốn đi làm nữa! - nàng có hơi buồn buồn, nhẹ giọng nói với anh.
Tiểu Tước, sao em lại tự dưng xin nghỉ như vậy? - Dạ Phong bất ngờ, chuyện này một chút Hạ Tước cũng chưa từng nói qua với anh, nay đã tự ý xin nghỉ?
Em dạo này rất mệt mỏi, hình như là bị bệnh rồi, em muốn xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, vả lại... bà ở nhà một mình cũng rất buồn, em muốn được gần gũi bà hơn nữa! - nàng nói xong, sợ rằng nước mắt sẽ không kìm lại được chảy ra liền xoay người đi xuống nhà. Một mình Dạ Phong trong phòng, không hiểu sao anh lại cảm thấy giữa anh và Hạ Tước có cái gì đó rất xa lạ, lần đầu tiên Hạ Tước đối xử như vậy với anh, nhẹ nhàng hiền lành nhưng lại đầy xa cách, lạnh nhạt.
Còn Hạ Tước, nàng không hiểu vì sao, nhưng rõ ràng tối qua nàng đã chấp nhận tha thứ cho Dạ Phong, xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra, vậy mà bây giờ nhìn thấy anh, nàng lại không kìm được mềm yếu, muốn khóc lóc cho thỏa nỗi đau khổ trong lòng, muốn được anh che chở, được nghe anh xin lỗi, được anh ôm ấp, Hạ Tước từ khi kết hôn đã trở nên yếu đuối hẳn...
Dạ Phong tất nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ hiểu Hạ Tước có chuyện trong lòng không muốn anh biết, anh tôn trọng vợ, không hề hỏi đến. Ăn xong, chuẩn bị, thay đồ xong hết, anh rời khỏi nhà, đến công ty cùng với Nhiếp Thanh Tư, nhân viên cũng đưa giấy xin nghỉ của Hạ Tước đến tay anh, khiến anh trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng chấp nhận cho vợ nghỉ.
Sau đó, Dạ Phong đưa Nhiếp Thanh Tư lên trở thành thư kí chính của mình, thế vào chỗ ngồi trước giờ của Hạ Tước, cũng chính là ở cùng một phòng với anh, điều này vừa đưa ra liền khiến toàn bộ nhân viên trong công ty nhìn Nhiếp Thanh Tư bằng một ánh mắt khác, cảm thấy Hạ Tước đã không còn bằng Nhiếp Thanh Tư nữa, từ ngày hôm đó, Nhiếp Thanh Tư được nhiều người lấy lòng, nịnh nọt các kiểu, so với vị thiếu phu nhân ở nhà còn tốt đẹp hơn, tất nhiên cô ta rất vui vẻ...