Tháng
năm năm Lân Đức (năm 664), Võ hậu sinh hạ một công chúa.
Tháng
bảy, Võ hậu triệu Quách Hành Chân cùng Diệp Dương vào cung cầu phúc cho nữ nhi.
Diệp Dương trở thành người tâm phúc của Võ hậu.
Tháng
mười, Diệp Dương cùng Quách Hành Chân vào cung cầu phúc lần thứ hai, Võ hậu
thỉnh Diệp Dương bốc thêm một quẻ.
Diệp
Dương viết: “Công chúa sinh ra, là phúc. Nhưng phúc luôn đi với họa, sẽ có một
tai kiếp. Mẫu nghi thiên hạ nếu vượt qua được kiếp này, lên làm thánh.”
Quách
Hành Chân bị lời nói không biết sống chết của Diệp Dương làm hết hồn, nhưng
nghĩ đến mấy quẻ trước Diệp Dương bốc đều đúng, trong thời gian ngắn hắn không
biết làm sao cho phải.
Võ
hậu tuy là không biết thiệt giả, nhưng nghĩ đến những quẻ chính xác của Diệp
Dương trước kia cũng khiêm tốn mà hỏi: “Như lời đạo trưởng nói thì làm sao mới
có thể hóa giải?”
Diệp
Dương ra vẻ cao thâm rũ mắt xuống, nhàn nhạt phun ra hai cái tên: “Hoàng
thượng, Thượng Quan Nghi.” Sau đó lại im lặng một lát mới nói: “Mấu chốt là
thánh mười hai.”
Đến
tận đây, Diệp Dương đã chạm đến quyền lợi, anh tận dụng mọi lực lượng để điều
tra những chuyện thần thoại huyền diệu không thể tin… Nhưng, vẫn không thu
hoạch được gì.
“Diệp
Dương, cuối cùng là ngươi muốn làm gì?” Quách Hành Chân đói với hành vi của
Diệp Dương càng ngày càng không hiểu, đồng thời… Cũng càng ngày càng bất an,
Diệp Dương dường như vì mục tiêu kia mà liều lĩnh bất chấp hậu quả. Tựa như một
người tiều tụy có thể chết vì đạo, tan xương nát thịt cũng sẽ không hối tiếc.
“Ta
chỉ là có ý nghĩ phải trở về một nơi…Ta không biết làm thế nào… Chỉ có thể thăm
dò tin tức bằng cách này… Ta không có thời gian…Thật sự không có thời gian…”
Diệp Dương gục đầu xuống, đôi mắt như muốn nổ tung, khiến Quách Hành Chân không
thể nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu vì lo âu trường kỳ kia.
“Ta
thật sự là... Càng ngày càng không hiểu ngươi, ngủ một giấc cho tốt đi, đừng
đem bản thân bức chật quá.” Võ vai Diệp Dương, Quách Hành Chân rời khỏi phòng.