“Tinh
Y, rốt cuộc hôm nay anh cũng tới Trường An rồi.”
“Vâng,
đã biết.”
“Bà
xã? Tinh Y? Xảy ra chuyện gì sao? Mấy ngày nay nghe giọng của em thật không có
tinh thần a?”
“Không…
Em chỉ là suy nghĩ…” Hàn Tinh Y cầm di động ngẩn người… Muốn hay không… Muốn
hay không… Nói cho Dương...
“Nói
ra đi Tinh Y, cho dù anh không ở bên cạnh nhưng cũng có thể giúp em nghĩ biện
pháp giải quyết a.”
“Không…
Không có gì đáng ngại…Em chỉ là suy nghĩ… Các mẹ đặt tên chúng ta như thế nào.”
“Như
vậy a, các mẹ rất lợi hại a, dùng phương pháp như vậy cũng có thể đặt tên.” Nắm
di động, sắc mặt Diệp Dương không nhẹ nhàng như giọng nói, có chút hậm hực,
Tinh Y có chuyện gạt anh… Là chuyện gì? Đáng giận, không thể ở bên cạnh cùng cô
đối mặt… Đáng giận, là chuyện gì… Để sau này dò hỏi vẫn tốt hơn... Bất tri bất
giác, tay nắm di động của Diệp Dương càng ngày càng chặt, khớp ngón tay cũng
trở nên trắng bệch.
“Các
mẹ rất lợi hại, tên của anh: Diệp Dương, là bởi vì mẹ nhặt được anh dưới tán lá
cây Dương Thụ ha.” Hàn Tinh Y nghĩ đến thì thấy buồn cười, phát ra vài tiếng
cười khẽ.
“Đúng
vậy, tên của em: Hàn Tinh Y, là vì mẹ nhặt được em ở mép vào một buổi tối rét
lạnh a.” Diệp Dương giả ý thở dài một tiếng: “So với tên của anh còn có ý thơ
hơn.”
“Nào
có, tên của anh cũng rất hay a, em chỉ là đang suy nghĩ nên đặt tên gì cho con
của chúng ta…”
“Chúng
ta... Đứa nhỏ... ?”
“Khách.”
Diệp
Dương có chút không hiểu nhìn chiếc điện thoại không có âm thanh. Sau đó cố nén
thời khắc mấu chốt nên không thể quăng nó đi mà ôm nó vào trong lòng.
Đáng
chết, vì sao gần đây bầu trời luôn âm u… Nhưng là… Đứa nhỏ…?