“Tiểu Y a, chăm sóc bản thân
cho tốt… Có khả năng… Có khả năng anh không thể nhìn thấy cục sinh ra…”
“Vẫn chưa có manh mối gì sao?”
“Đúng vậy, hoàn toàn không hiểu
gì cả, chỉ biết những ngày giông tố sẽ ra ngoài đi dạo, nhìn xem thử thiên lôi
kia có nể tình mang anh trở về hay không.”
“Anh bớt ngớ ngẩn đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, anh còn giả
vờ ngớ ngẩn mà giấu được một cái bát sứ, nếu có thể trở về không phải là có
khối tiền sao. Nếu có thể có tiền thì vờ ngớ ngẩn giấu bát gốm đời Đường cũng
không tệ, đáng giá!”
“Đúng đúng, chỉ là nếu anh bị
sét đánh trở về thì chén bát cũng vỡ hết.”
“Ngô... Anh không thể một
chuyến đến đại Đường không công a, cho dù là một mảnh nhỏ chắc cũng đáng giá
đi? Chỉ là hiện tại anh chưa thể trở về… Một mình em…”
“Ông xã, anh có thể sống ở đại
Đường không quen thuộc kia, em ở đây sao có thể không chăm sóc tốt bản thân
được?”
“Ừ, Tiểu Y nhà ta luôn chăm sóc
tốt bản thân, nhưng nếu vĩnh viễn anh không thể trở về…”
“Ông xã, anh đã đồng ý với em,
nhất định sẽ trở về!”
“Đúng vậy, nhất định có thể trở
về!”
“Vâng, em chờ anh!”
Sau khi cắt đứt điện thoại, Hàn
Tinh Y yên lặng rơi kệ, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc. Anh ấy cho rằng mình giấu
giếm tốt lắm sao, nếu cô không thể nghe ra được sự khác thường trong giọng nói
của anh, vậy thì cô không phải là Hàn Tinh Y lớn lên cùng Diệp Dương.
Anh ấy không muốn cô lo lắng,
vậy cô cũng giả bộ bản thân mình không biết, tâm tình này, cả hai người đều
giống nhau.
Hàn Tinh Y lấy khăn mặt lau khô
nước mắt. Không được, như vậy không được, cảm xúc kích động không tốt với cục
cưng. Hô, Diệp Dương không ở đây, phải chăm sóc bản thân cho tốt a.