Xuyên Không Làm Bà Mối Se Duyên

Chương 7: Chương 7: Lẳng Lơ






Nàng bước vào cửa tiệm, lúc này có khá nhiều khách đang mua sắm bên trong.

Bước đến quầy vải vóc lựa chọn vài món đồ, nàng chọn một vài cuộn vải hoa văn màu sắc thanh nhã, gửi thợ may làm bộ một số quần áo.

Liếc nhìn qua góc để các bộ quần áo đã được may sẵn, nàng chú ý đến một bộ đồ màu trắng, sắc vải trong suốt, hở hang đủ kiểu, càng nhìn càng không nhịn được nghĩ đến bộ y phục ngây thơ của cô tuyết, aizz, kỳ thiệt a…

Nàng lại chú mục sang bộ đồ bên cạnh thì lại… lại càng … hở tàn bạo, chẳng khác nào bộ cánh của các cô nàng ca sĩ diễn viên hiện đại mặt đồ sexy chỉ có thêm một cái váy dài trong suốt che bớt cho nó thuần…mỹ.

Không nhịn được, nàng quay lại nói rõ với thợ may yêu cầu đừng hở quá là được, cũng kín vừa phải thôi.

Bà ta gật gật đầu hiểu ý.

Dù sao thì mấy bộ đồ đó thì bọn bà may dành cho mấy cô thiếp của quan viên thương nhân với kỹ nữ lầu xanh ở các dãy lầu bên ngoài tìm, dù sao đây cũng thuộc khu phố đèn đỏ a.

Nàng lắc lắc đầu yên tâm, người ta nói bất quá tam, chuẩn không cần chỉnh, nàng còn muốn ôm chân ông bà mà khóc to lên, thiếu chút hoan hô vạn tuế.

Bộ đồ thứ ba nàng nhìn thấy, nó trông trong suốt từ đầu đến chân không có chỗ nào che dấu…

Nói giỡn thôi, một bộ đồ thanh nhã màu trắng, hoa văn hoa lê tinh xảo màu trắng thêu chìm xen kẽ những chiếc lá màu xanh nhạt được thêu bằng tay của những thợ thêu tài giỏi nhất. bộ đồ được treo ở một vị trí rất trang trọng trong cửa hàng, vừa nhìn là biết đây là bộ đồ áp trục của cửa hàng.

Vừa nhìn một cái mà nàng đã mê mẫn nó rồi, nhất là hoa văn hoa lê mà nàng cực yêu thích.

Lúc nàng nhìn đến giá thì rùng cả mình, hai vạn lượng a, nuốt nước miếng một cái, nàng quay người đi, đau lòng không nhìn nó nữa, vật nguy hiểm cấm đụng vào nha, nàng chỉ có thể nhìn nó từ xa mà thôi, ô ô…

Khi nàng vừa quay đầu lại thì một đôi nam nữ ôm sát vào nhau bước vào.

Anh chàng coi bộ là công tử đào hoa phách lối, dáng mạo bình thường, ôm chầm lấy một cô nàng có thân hình như rắn không xương, lấy toàn bộ thân thể của ả dồn hết lên người chàng trai, đôi tay khẽ áp vào trán bộ dáng trông như đang nhức đầu.

- Ai da, tam thiếu, em mệt mỏi quá à… ả nũng nịu nói.

- Ừ ừ không sao, Tú Hi, nàng không sao chứ ? hắn ta vừa hỏi vừa không an phận ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn, một tay đang dời dời hư đốn sờ lên bờ ngực to lớn lủng lẳng như sắp rớt ra khỏi áo của ả.

- Ừm, em không sao đâu, ai da, tam thiếu thật hư nha. ả ta khẽ nhéo nhẹ vào đôi tay đang muốn dời lên ngực của ả, hơi thoát khỏi vòng tay đang giở trò ám muội kia, đôi mắt khẽ nhìn qua các bộ đồ, trang sức trong tiệm, hướng đến nhìn từng cái, cặp mông đầy đặn lắc lắc theo bước từng bước của ả, cặp mắt háo sắc của hắn cũng nhìn chầm chầm không chớp mắt, nước miếng chảy ròng ròng.

Nàng khẽ chửi trong đầu “ dục tốc bất đạt a”…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.