Xuyên Không Làm Bà Mối Se Duyên

Chương 18: Chương 18: thiện tâm a… cũng phải đặt đúng chỗ…






Chương 18: thiện tâm a… cũng phải đặt đúng chỗ…

Sau một hồi “tra tấn dã man” thì soái ca tội nghiệp của chúng ta cũng được thả tự do…

Tiểu Phàm to cao ngây ngốc liền hiền lành mang quần áo của mình đưa cho Phủ Tuyệt mặc, khuôn mặt ửng hồng xấu hổ đưa bộ quần áo hơi nhăn nhó cũ kỷ của mình.

Hắn liếc nó rồi lại nhìn nữ nhân kia đang nhìn hắn chầm chầm, vẻ mặt còn đang hứng thú dào dạt nhìn hắn khốn khổ…

Ánh mắt lại dời xuống bộ kimono của mình đang mặc… hơi rách thôi mà…

(mm: @,@)

Hắn cũng không cảm thấy ngại ngùng cho lắm nhưng nhìn thấy người nam nhân hiền lành trước mặt đang xấu hổ đỏ chín mặt, liền không nhịn được vươn tay ra cầm lấy bộ quần áo hơi cũ đó.

Tay miết nhẹ lên vải áo, hắn thầm nghĩ… không tệ… tuy hơi khô ráp nhăn nhúm nhưng lại được giặt thật sạch sẽ…

Gật đầu cảm tạ Tiểu Phàm đang lúng túng, hắn xoay người bước vào lều thay đồ.

Khi đi qua chỗ nàng thì hắn liền nháy mắt một cái thật quyến rũ…

Cái… cái này thì… phải nói sao nhỉ…

Hắn sau khi nháy mắt một cái câu hồn liền mỉm cười thỏa mãn tiêu sái quay lưng bước vào lều, chỉ để lại một nữ nhân đang… nôn mửa liên tục…

(mm: @,@)



Một lúc sau…

Nàng ánh mắt thưởng thức chăm chú nhìn nam nhân vừa tắm cùng thay đồ xong, ái muội vừa nhìn hắn vừa cắn một cái đùi thỏ nướng dai nhách một cách… ừm… chính xác là… là… mãnh liệt cương mãnh… nói chung là cực dâm đãng quyến rũ ấy mờ :v…

Nam nhân cũng nhìn lại với gương mặt ửng đỏ…

Hắn… hắn cũng biết thẹn thùng nha…

Đôi mắt nữ nhân càng tỏa sáng kỳ dị… trong đầu lóe lên một câu nói của các bậc nhân gia…

Chắt nga…sau một quá trình trải qua vạn năm cùng đúc kết… các cụ tổ gia gia ta đã nói rằ… khụ khụ khụ(ho)… phụt(nhổ nước miếng)… e hèm… nói rằng sắc có thể ăn được a… Khụ khụ khụ khụ… khụ… a ân… chắt thấ… thấy không… thằng vừa đi qua trông đẹp troai quá… Khụ… đợi… đợi ta soái ca… Khụ khụ khụ…

(Trích đoạn Cụ tổ sắc nữ…)

(mm: =,= *lắc lắc mông*)

ờ! Nói ngắn gọn là sau một hồi chính ta đúc kết thì ta mới rõ câu “sắc có thể ăn được” chính là câu chủ đạo, còn lại thì… thì ừm… quên đi! Khó quá bỏ qua!

Aiz… Cũng phải nói nam nhân này a... không thể không công nhận sau khi tắm xong thì mới nhận ra chân diện thật của hắn cực kỳ đẹp troai… à, cổ đại là soái ca ý mà…

Tuy hắn mặc một bộ đồ bình thường nhưng lại không thể che dấu được gương mặt quyến rũ yêu nghiệt cùng cơ thể rắn chắc… trán láng mịn thỉnh thoảng nhăn nhăn lại…lông mày đẹp như vẽ… mi mắt thật dày cùng mềm nhẹ… mắt phượng xinh đẹp chỉ cần liếc khẽ cũng có thể làm người ta mê mẩn… mũi cao thẳng… môi mỏng hồng hồng khẽ mím lại…

Nam nhân này a… hắn đúng là dư dả tư chất làm một nam sủng để người khác... quấy rối thân thể mà…(đỏ mặt hưng phấn)



(cảnh nóng!!!)

Nàng phẩy phẩy tay kêu hắn đi qua chỗ nàng, lưng cũng tựa thế nằm tựa lên giường làm bằng lá cây.

Nam nhân mắt nghi hoặc đến bên cạnh.

- Xoa bóp đi…

Nàng hiếm hoi mở miệng nói nhỏ.

- ?

Hắn nghe không rõ hỏi lại.

Cũng không chút nổi nóng, di chuyển má dựa vào gối nằm, cọ cọ lên gối rồi nói lại.

- xoa bóp cho ta…

nam nhân mắt mở to, có chút không tin vào tai mình nghe được.

nàng thoáng nhíu mày lại, có chút bạo lực nói:

- xoa bóp cho ta hoặc hiến thân cho ta, lựa đi!

hừm hừm… dám giỡn mặt bà… bà… bà híp chết ngươi!!!

"Phụt' nhẹ một tiếng, nam nhân cố giữ nụ cười vui vẻ lại khi nhìn thấy tính cách trẻ con của nàng, không nhịn được lẩm bẩm nói:

- … Thật đáng yêu…

Nàng tai cún nâng thẳng lên nghe được, mắt liếc xéo nhìn hắn:

- … nói gì bà đấy!!??

Hắn lắc lắc đầu cười hòa, xoay người ngồi xuống giường, tay đẹp đặt lên vai nàng bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.

Chỉ với cú xoa nhẹ đầu tiên, nàng liền híp híp mắt lại hưởng thụ như mèo con…

Aiz… kỹ thuật cũng không tệ…

Nhìn nàng híp mắt lại nghỉ ngơi, hắn cười khẽ quyến rũ. Ngón tay trắng nõn di chuyển xuống dưới, ngón tay khẽ lướt nhẹ qua từng đường cong của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi như một thước phim tuyệt đẹp, rồi cuối cùng dừng lại nơi eo nàng.

Nhu nhu nhẹ một chút nơi eo, nàng không nhịn được run run thân thể… nàng rất sợ nhột nha…

Phát hiện điểm hiểm… Hắn nở một nụ cười càng tươi rói… Ngón tay bắt đầu động…

Aaaaaaaaa… một thanh âm thất thanh đau đớn cùng điên cuồng gào lên…

(Người ngoài lều đang suy tưởng bậy bạ liền kinh sợ bịt tai lại…

Uy! Mạnh mẽ cũng phải nể mặt bọn này chứ!!!!)

Nam nhân không dừng lại động tác… ngón tay bắt đầu chọc lét eo nữ nhân… Nữ nhân lắc lư uốn éo thân thể mãnh liệt muốn thoát khỏi móng sói, nhưng vẫn vô tư không thoát được…

- Ngươi! Ngươi cái nam nhân vô sỉ này… Ngươi… ngươi dám bắt bổn đại gia… ta ta… a ân… ngươi… ừm… dừ… dừng lại nga… a a a…

(mm: =,= các achị không được suy nghĩ bậy bạ)

Hơi dừng lại động tác, nam nhân cúi người xuống, môi mỏng khẽ đến ghé tai nàng thổi khí, đáp lại:

- ?

Nàng người không còn khí lực, miệng thở phò phò, có chút khàn khàn giọng do la hét tạo thành nói:

- Nhớ… nhớ đấy, có… có ngày bổn đại gia híp… híp ngươi?

Môi cười khẽ, hắn phóng khoáng nói:

- nàng muốn thì ta chiều, còn nữa…

Môi hắn ghé sát tai nàng, dựa theo lời nói mà hơi thở chuyển động từng đợt khác nhau khiến thân nàng không khỏi run rẩy, có chút nghi hoặc nói :

- còn muốn gì nữa ?

nhếch môi, hắn thách thức hỏi :

- muốn biết thật sao ?

Nàng nhìn hắn như một tên ngốc rồi nằm dựa lên gối không thèm quan tâm…

Thấy con mèo con đang giận dỗi, hắn liền hào phóng một lần nói ra :

- … nàng muốn ta bầm dập toàn thân… làm cho nàng mang thai của ta cũng được…

Từng lời từng lời của xú nam nhân chết tiệt làm cho gân xanh trên trán nàng nổi càng rõ… khí lực không biết từ đâu ra mà bật dậy rồi hướng chân đá về phía phương hướng giọng nói phát ra…

Nhưng rất tiếc a (mm cười đểu lắc lắc đầu)… nam nhân vừa nói xong liền biết hậu quả sẽ xãy ra cho nên đã lủi đi từ sớm, lúc chân nàng đạp vào khoảng không không người thì hắn cũng đang đứng ở cửa lều « e thẹn » nhìn nàng…

Máu xộc thẳng từ toàn thân lên đỉnh đầu làm cho người nàng nóng bỏng đến dị thường, nhưng còn chưa kịp nổi điên thì….

Aaaaaa…… một tiếng thét thê thảm lại vang lên.

Uy ! aiz… cũng chẳng có gì a… chân mất cân bằng nên bị tẹt háng ấy mà :v…

(đám người ngoài lều nhìn tấm khăn toàn máu cam ướt nhẹp rồi giục sang bên, cầm lấy tấm áo mình đang mặc trên người rồi im lặng ngoan ngoãn chùi chùi máu cam đang từ lỗ mũi nhỏ tong tong xuống mặt đất…

Aiz… người ta nói a… chảy máu mũi nhiều rất tốt cho não thông minh hơn nga…)

Nam nhân mặt thoáng lo lắng thâm trầm, nhưng thấy nàng phóc người dậy, đầy khí lực cầm lấy gối nằm hướng đến phương hướng nơi hắn mà quăng đến thì liền ngay lập tức khuôn mặt trở lại tưng tửng như cũ.

Hành động cực kỳ tiêu sái đẹp trai, hắn nâng tay lên rồi ôm lấy gối nằm của nàng… Không sợ đôi mắt đang tóe ra lửa của nàng mà dụi dụi mũi ngửi xuống, mặt dày không đạo đức nói :

- Tóc của nàng thật thơm…

Nữ nhân khuôn mặt văn vẹo cực điểm, có chút muốn đánh tên mặt không thể dày hơn này, ngón tay cái vươn lên không thể tin nổi nhìn mặt hắn, lắp bắp giận dữ gằn lên nói :

- Ngươi… ngươi…

Mặt hắn hơi tách ra khỏi gối ôm, nhẹ nhàng ôm chặt gối vào trong lòng mình, nháy mắt đưa ghèn với nàng, miệng thúi nói ra :

- Nàng thấy ta không có gối nên đưa cho ta chứ gì… nàng thiệt là… không cần bịa ra nguyên do mạnh bạo như vậy đâu… đưa bình thường cũng được mà…

Từ phạm vi gương mặt lan rộng ra khắp thân thể, nàng vặn vẹo dữ tợn tức điên nhìn hắn…

Đồ… đồ nam nhân vô sỉ mà !!!!

Ngón tay chỉ hắn run lẩy bẩy, có chút cong cong lại như muốn móc cổ hắn ra.

Hắn mặt hơi thẹn đỏ nhìn nàng, nhìn ngón tay cong cong run run giống như ra lệnh hắn lại gần nàng để mặc nàng tùy ý hiếp đáp, nhưng… nhưng hắn không phải loại người dễ dàng nga… hắn… hắn phải giữ giá chứ !!

Lòng tức đứt ruột xoay người, trước khi xoay người còn tặng cho nàng một nụ cười mỉm ngượng nghịu thẹn thùng…

Nàng… nàng mạnh bạo quá nha… nhưng… nhưng mà hắn thích !!!



Chuyện tình hai người quá mức nồng thắm cùng đám bảy người chảy máu tong tong nguyên tối cứ thế « đơn giản » trôi qua… Chưa gì mà lão thiên đã ló mặt rồi…

Mọi người ểu oải tỉnh dậy đáng răng rửa mặt, nhân tiện xóa luôn… tàn tích đỏ đỏ trên mặt…

Ai ai cũng tỉnh dậy chuẩn bị cho bữa sáng, chỉ riêng có… mỗ nữ nhân là còn nằm trên giường, trong căn lều được những chùm ánh sáng nhè nhẹ đầy sương sớm, khẽ thướt tha lướt qua hai tấm cửa sổ lớn mà tràn vào trong phòng.

Cái man mát ngọt ngào của khí sương khẽ đọng lên làn da trắng nõn nà của nữ nhân kia… cánh tay trắng hồng đặt lên nệm êm… Những cánh hoa rừng mỏng manh đáng yêu lạc bầy khẽ bay qua cửa sổ rơi xuống đất, có một số thì đọng lại trên tóc nàng cùng tấm nệm trải màu trắng tinh hình hoa trà.

Nữ nhân nằm trên giường không giống bộ dạng gắt gao lừa quỵt kiệt xác như khi đôi mắt sáng trong ấy mở ra… lúc nàng nhắm mắt… cảm giác thật yên bình trên đôi má hồng phúng phính tạo cho người khác cảm giác rất đáng yêu trong trẻo… mi mắt mỏng như cánh ve khẽ khép lại điềm đạm hiền dịu… môi mọng đỏ nhẹ khẽ vươn lên làm nũng như còn muốn ngủ… mũi thẳng tròn tròn vuông vức ngọt ngào… Tiếng chim rừng ríu rít bình thường rất vang nay lại phát ra thanh âm nho nhỏ như sợ làm cho nàng tiên nằm trên giường tỉnh giấc…



Nhưng lại có mùi hương bay đến… làm cho mũi nàng không nhịn được khịt khịt ngửi ngửi… lưỡi vô thức liếm liếm môi… mặt cực kỳ vặn vẹo ức chế mình tỉnh dậy để đi theo tiếng gọi của… đồ ăn…

Nhưng cuối cùng !!! Đồ ăn đã chiến thắng giấc ngủ của nàng… Người ngồi thẳng dậy như một con ma cương thi… mũi vươn lên ngửi ngửi… hai tay vươn lên thẳng hàng nhảy tưng tưng đến phương hướng…

Đến khi cái mũi xác định đã đến chuẩn nơi cần tìm kiếm thì nàng mới « đau lòng xen lẫn hưng phấn » mở mắt ra thưởng lãm « món hàng chết tiệt » làm nàng tỉnh giấc… ư ừm… nó quá hư nga…

Một nồi chảo thịt đùi nai thơm phức nấu với củ cà rốt cắt nhỏ xuất hiện bừng bừng trước mặt.

« tong tong… »

Có một tiếng nhỏ nước miếng nhè nhẹ.

Khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc nhìn sang nồi cơm dẻo bên cạnh.

Nước miếng còn chưa kịp rơi xuống thì nàng đã kịp lấy tay áo lau lau đi, lúc "vớt" ra thì chỉ còn chừa lại một vũng nước lớn còn chưa kịp ngắm vào xuất hiện trên tay áo…

Chảy mồ hôi…

Đang muốn theo thói quen vươn tay áo lên lau trán thì liền khựng lại động tác, khuôn mặt hơi tròn do mới tỉnh dậy cùng đỏ mặt ngượng ngùng kết hợp có chút xấu hổ không tự nhiên cho lắm để tay áo xuống, lấy tay áo khác lau đi mồ hôi.

Ngượng… ngượng thật nga…

Khì…

Một tiếng nam nhân cười khẽ vang lên trước người nàng.

Mặt hơi ửng đỏ cùng oán giận ngước lên nhìn tên khốn không nể mặt người khác này.

Mà cái này vừa ngẩng đầu lên thì nàng liền nhịn không được mà ngẩng người ra.

Ánh sáng buổi sớm làm nhạt nhòa đi dáng người của nam nhân ấy, nhưng lại không thể xóa mờ đi gương mặt cực đẹp cùng lung linh kia… môi mỏng nhếch lên cười dịu dàng… mắt cười hiếm gặp cực duyên đang vừa cười vừa nhìn nàng thật ôn nhu… mũi thẳng ngày thường nay lại hơi nhăn lại vì tiếu dung rạng rỡ…

Nàng nghiêm túc suy nghĩ cùng ngơ người nhìn nam nhân ấy…

Người ấy không sai với câu « sắc cũng có thể no bụng »…






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.