Thượng Quan Băng Nguyệt ngồi trong Thư Phòng giúp Công Tôn Gia Khánh mài mực, hắn xem Tấu Chương phê duyệt rồi lại đọc sách.
Bây giờ trời cũng đã tờ mờ tối, đã đầu giờ Dậu (giờ Dậu là từ 18-19 giờ, đầu giờ Dậu là 18 giờ)!
Trong Thư Phòng!
Hắn vẫn ngồi phía sau án thư đọc sách, còn nàng thì đã gục đầu vào án thư mà ngủ ngon lành tay vẫn còn cầm đồ mài mực. Hắn đọc sách nhưng cứ một lúc thì lại nhìn sang biểu hiện của nàng, nhìn dáng vẻ của nàng khi ngủ thật nhu thuận và đáng yêu.
Hắn để ý đến nàng, dù là da dẻ tay chân hay thần thái, khí chất trên người nàng thì chắc chắn nàng là một người từ nhỏ trưởng thành trong nhung lụa, được bảo dưỡng cẩn trọng. Nhưng những điều mà nàng nói thì hắn một chút cũng không hiểu, hắn chỉ biết dựa vào đôi mắt tinh khiết của nàng thì nàng chính là nữ nhân không có tâm cơ độc ác và tham vọng như những nữ nhân trong Cung.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nàng, chạm lên mái tóc mềm mượt bồng bềnh của nàng. Tóc của nàng thật dài, dài gần tới đầu gối chân của nàng, chỉ kẹp hai cây kẹp hình bươm bướm, phía dưới 2 chú bướm là những hạt trai long linh đong đưa theo từng nhịp điệu cử chỉ của nàng. Khuôn mặt nàng trắng nõn không hề trang điểm, đôi môi nàng hồng hào ướt át thật khiến người khác muốn phạm tội, cũng may hắn định lực tốt vả lại không có thói quen xấu xa. Đôi mi của nàng dài mà cong vút, sóng mũi cao.
“Tham Kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng Vạn Tuế!” Bên ngoài một Công Công đi vào. Người này là Vương Hỷ Công Công 53 tuổi, hầu hạ trung thành bên cạnh Hoàng Thái Hậu từ khi ông còn trẻ nên rất được sự tín nhiệm của bà.
“Có chuyện gì?” Đột nhiên có người đi vào lên tiếng nên hắn vội vàng rút tay lại, lạnh lùng lên tiếng.
“Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu Nương Nương đã giúp người lật thẻ bài.” Vương Công Công nhìn hắn lên tiếng.
“Ưm....” Nàng tờ mờ thức giấc. Tay dụi dụi mắt.
“Lui ra ngoài!” Hắn lạnh lùng nhìn Vương Công Công nói.
“Nhưng mà Hoàng Thượng!” Vương Công Công định nói nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn nên không dám mở miệng.
“Các ngươi ồn quá đi!” Nàng lên tiếng trách móc.
“Thần Thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!” Bên ngoài, 1 nữ tử mặc bộ y phục màu cam ẻo lả bước vào thỉnh an hắn.
“Ngươi là ai? Không có sự cho phép của Trẫm lại dám tự tiện bước vào Thư Phòng của Trẫm, thật to gan mà! Người đâu!” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
“Hoàng Thượng, Hinh Tiệp Dư được lật thẻ bài nên tới hầu hạ người. Đây là ý chỉ của Thái Hậu!” Vương Công Công lo lắng nói.
“Dám lôi Thái Hậu ra uy hiếp Trẫm!!!” Hắn tức giận.
“Lão Nô không dám, mong Hoàng Thượng minh xét!” Vương Công Công lập tức quỳ xuống.
“Lật thẻ bài? Uy, trò này ta thấy trên phim rồi không ngờ anh cũng chơi trò này!” Nàng nhìn hắn nói.
“Hoàng Thượng....Thần Thiếp là được Hoàng Thái Hậu đưa đến để hầu hạ người đêm nay.” Hinh Tiệp Dư tiến lên phía trước õng ẹo nói.
“Cút!” 1 từ lạnh như băng phát ra từ hắn.
“Đúng rồi. Thường thì Hoàng Đế thì mỗi đêm đều sẽ được Phi Tần hầu hạ, nên ta không thể làm phiền anh được. Nhưng ta thật rất sợ, phải làm sao đây? Đúng rồi, ta có thể đi tìm Tiểu Nghiêm Mỹ Nam. Không làm phiền anh nữa, ta đi đây!” Nàng suy nghĩ một lúc nói. Từ trước tới nay chỉ cần thân quen với nàng thì sẽ xem người đó là đồng minh của nàng, tuy ở đây đối với nàng không có ai thân thuộc nhưng chỉ có hắn và Hà Nghiêm nên nàng nghĩ ngay tới y.
“Đứng lại, nàng muốn đi đâu?” Hắn nhìn nàng nói.
“Ta đi tìm Tiểu Nghiêm Mỹ Nam, anh cứ tự nhiên!” Nàng đứng lại nhìn hắn nói.
“Tìm Hà Nghiêm? Nàng có biết nàng đang nói gì không? Lại đây cho Trẫm!” Hắn không vui nhìn nàng nói. Nữ nhân này không ngờ lại to gan tới mức dám nghĩ tới việc đi tìm nam nhân để ngủ cùng.
“Nè, anh đàng ra lệnh cho ta sao? Ta việc gì phải nghe lời anh chứ!” Tuy miệng nàng nói như vậy, nhưng nàng vẫn bước lại chỗ hắn.
“Nàng không cần phải đi đâu hết.” Hắn nhìn nàng nói..
“Vậy..” Nàng còn chưa nói xong thì hắn ghé vào tai nàng.
“Trẫm quên nói với nàng sao? Đêm nay không phải ca trực của Hà Nghiêm nên hắn hồi Phủ rồi. Nếu nàng muốn, Trẫm sẽ cho người đưa nàng về Thanh Viện.” Hắn nói khẽ vào tai nàng, nữa uy hiếp nữa là sự thật.
“Ta.... Hay là anh để ta ở lại đây, ta hầu hạ anh đi ngủ.” Nàng nhìn hắn, hơi bị doạ nói. Ngây ngô ngốc nghếch nói ra, nhưng nàng lại không để ý tới ý nghĩa của một Phi Tần hầu hạ Vua đi ngủ là như thế nào.
“Ở lại thì được.” Hầu hạ thì không cần. Hắn nói 1 nữa, nữa còn lại thì không thành lời.
“Được, anh thật là tốt.” Nàng vui vẻ nói..
“Vương Công Công, như thường lệ!” Hắn nhìn Vương Công Công nói.
“Lão Nô tuân lệnh!” Vương Công Công nhận lệnh rồi dẫn Hinh Tiệp Dư ra ngoài.
“Vâng!” Ả ta rất không phục nhưng không dám làm trái ý của hắn. Hắn đã từng trừng phạt những Phi Tần làm trái ý của hắn rất tàn nhẫn, ả không muốn cũng bị như vậy.