***
Sáng hôm sau, cô bước ra khỏi phòng khá sớm. Dậy sớm, cô đi dạo xung quanh gia trang của gia đình mình. Vừa đi cô vừa ngân nga bài hát mình yêu thích.
Đi dạo được một hồi thì cô quay bước vào trong. Bên trong ba bốn đứa gia đinh đang dọn cơm sáng cho cô.
“Dạ, con mời cô ba ăn sáng.”
Hằng thưa.
“Cha má với anh Đức đâu em?”
Thấy chả có ai ngoài cô ra ăn sáng, cô hỏi.
“Bẩm, ông bà với cậu hai đi tỉnh từ sáng sớm rồi ạ.”
Coi bộ cô dậy sớm còn có người dậy sớm hơn cô nữa đa.
“Em có biết mọi người lên đó chi không?”
Cô ngồi xuống nhìn Hằng hỏi.
“Dạ, con không biết.”
Cô không nói thêm gì nữa mà tập trung vào bữa sáng thịnh soạn của mình.
Cô gắp miếng thịt thơm phức bỏ vào miệng. Ui chao, đồ ăn ngon ghê, đúng là Hằng làm có khác, không chê vào đâu được.
Đồ ăn ngon lắm, nhưng sao ăn mãi chả vào. Cô ngồi nhơi nhơi đã nữa giờ mà chưa hết chén. Hằng đứng kế quạt cho cô mà lo lắng. Bộ đồ ăn nó nấu không ngon hay gì mà cô ba ăn lâu thế.
Chán nản cô bỏ đũa xuống mà quay sang Hằng mà bắt chuyện. Ngộ! đồ ăn ngon không ăn, làm chuyện gì đâu không, đứng quạt không không yên.
“Này.”
Đang mãi suy nghĩ thì Mỹ Anh lên tiếng làm cho Hằng giật mình mà sợ hơn. Hằng sợ cô ba Mỹ Anh hỏi tội, trách móc Hằng giống lúc trước.
“D...dạ...con nghe.”
Hằng đánh rơi cái quạt xuống đất nghe cái cốp. Nó quỳ gối xuống cúi đầu không dám nhìn cô.
“N...này em sao thế.”
“Sao tự nhiên lại quỳ.”
Mỹ Anh hoảng cô mới vội vàng nói Hằng.
“Đứng lên đi em.”
Cô đứng dậy bước đến đỡ Hằng nó đứng dậy. Tay cô phủi phủi áo rồi quần Hằng.
Ai đời cô ba Mỹ Anh cao sang quyền quý nay lại hành xử như thế?
“C...cô ba..”
Hằng bất ngờ khi cô không trách gì mà còn đỡ Hằng rồi ân cần phủi cát trên người Hằng làm cho nó hơi đỏ mặt rồi lùi vài bước.
Cô thấy thế thì đi lại ngồi ở chỗ cũ mà nhìn Hằng, cô hỏi.
“Em làm ở đây lâu chưa?”
Tự nhiên cô hỏi làm cho Hằng hơi lúng túng. Sao tự nhiên cô ba lại hỏi mấy câu như này chứ? Thật chả hiểu nỗi. Nhưng thôi, người ta hỏi thì mình trả lời.
“Dạ bẩm, con hầu ở đây được chín năm rồi thưa cô ba.”
Nó lại cúi gầm mặt mà đáp lại câu hỏi kì lạ của cô.
Cô ngồi đấy gật gù rồi lại hỏi tiếp.
“À mà em tên gì đấy?”
Lại một câu hỏi kì lạ nữa, Hằng bỡ ngỡ chả biết cô ba đang đùa hay nói thật nữa.
“Dạ... con tên Võ Thị Hằng.”
“Ừm...”
Cô chống cằm nhìn Hằng cười.
Sao lại cười? Tự nhiên cái cười. Ngộ đời cô ba!
Thấy cô cười, Hằng bớt căng thẳng hơn.
“Sáng nay em ăn gì chưa?”
Cô hỏi.
“Dạ bẩm, con chưa.”
Nghe thế cô với tay lấy hai trái quýt trên dĩa trái cây, đưa Hằng.
“Này, cho em á.”
“C...cô ba...”
Hằng không nhận đồ cô cho mà lụi lại. Không phải Hằng không thích mà là không dám, nó không dám nhận đồ cô cho. Nhỡ cô có ý đồ gì rồi sao? Ai mà biết được.
“Tui cho em, em nhận đi.”
Cô kiên nhẫn nói thêm.
“Con...con...”
“Em hong nhận là tui giận em cho coi.”
Mỹ Anh cười cô nhìn Hằng mà nói.
“Dạ dạ, con nhận.”
Hằng đưa hai tay đón nhận lấy hai trái quýt chín mọng mà cô đưa cho. Lòng Hằng vui mừng không xiết, mừng muốn nhào đến ôm cô. Mà sao ôm được chứ, người ta là cô ba của nhà bá hộ cao sang quyền quý, còn bản thân Hằng chỉ là một con hầu nghèo hèn mà thôi.
“Ăn đi em.”
“Dạ dạ, con cảm ơn cô ba.”
Ông nội mẹ ơi, sáng sớm bắt người ta ăn quýt ăn cam. Sót ruột chết con người ta, cô ba thật là...
***
Chiều tà, cô ngồi trước sân xem tụi gia đinh làm việc. Đứa thì quét lá đứa thì tỉa cây mỗi đứa một việc.
Két Két!!
Tiếng xe của ai đó dừng bên ngoài gia trang nhà bá hộ.
Đúng thế, chiếc xe đó không ai khác của cậu hai Thanh Đức cùng ông bà vừa đi tỉnh về.
Thằng Lâm nghe thế vội chạy ra mở cổng cho họ. Cô thì bước ra chào mọi người.
Mọi người bước vào, ai náy cũng cười tươi vui vẻ.
“Cha má, Anh hai mới về.”
Cô chạy ra cúi người chào.
“Trời ơi nhớ con gái quá đi...”
Bà Ngọc bước đến ôm lấy đứa con gái cưng của mình mà cười nói.
“TRời ơi, làm như mười năm chưa gặp hổng bằng.”
Cậu hai bĩu môi nhìn bà Ngọc mà nói móc.
“Ây ây da...má má đừng...đừng đau quá...”
BÀ phi đến nhéo tai cậu làm cậu la oai oái mà nhón hai chân, xanh mặt mài.
“Trời ơi mấy má con nhà này.”
Nói rồi Ông cười rồi đến xoa đầu con gái rượu của mình.
Cả cái nhà này, ai cũng cưng cô.
Nói rồi mọi người đi vào trong.
***
Sau nữa giờ sau, mọi người tập trung ở bàn ăn à dùng cơm.
“Nay ở nhà ngoan không?”
Cậu hỏi, rồi gắp cho cô miếng cá chiên vào chén.
“Có ạ.”
Cô gật đầu cảm ơn cậu.
“Nay cha má với anh đi lên tỉnh chi thế ạ?”
Cô nhìn ông hỏi.
“À...lên đó bàn một số việc với ông Thống Đốc ấy mà con.”
“Dạ...”
Nói thế thôi chứ biết họ bàn việc gì.
***
Mọi người dùng cơm trong không khí tràn ngập hạnh phúc gia đình. Ăn xong ai về phòng náy, ông bà thì nghỉ ngơi sau một ngày đi công việc, còn cậu thì ngồi đọc sách ở phòng mình. Cô thì ngồi nhìn ra phía cây mận ấy.
Chỗ đó mấy ngày trước đã có hai người đứng nói chuyện với nhau. Giờ đây chỉ còn một người ở đây, người kia đâu rồi?
Cốc cốc!!
“Anh vào được hông?”
Nghe được giọng cậu hai, cô quay lại đáp.
“Dạ được”
Giờ này cậu hai vào đây chi đa?
Cậu bước vào, miệng cười hiền nhìn cô.
“Chưa ngủ mà ngồi đây chi đa?”
“Em ngồi hóng mát á mà...”
Cậu kéo ghế lại ngồi cạnh cô.
“Đang sầu chuyện gì à?”
Trúng tim đen cô ấp úng.
“D..dạ...đâu có.”
“Thôi đi cô nương, tui anh cô mà sao tui hong biết được.”
“...”
Cô im lặng không nói câu nào mà gục mặt xuống. Chả biết vì sao mà cô lại thế nữa.
''...Mai anh đi qua làng Hương có việc, em theo hông?”
Làng Hương?? Cô nghe quen quen.
“Dạ đi”
Cô ngước mặt lên nhìn cậu cười.
Lật mặt nhanh ghê á cô ba.
“Ừ rồi, nghỉ ngơi đi sáng mai mình đi nghen.”
Cậu vuốt lấy mái tóc đen như gỗ mun, thơm như hoa nhài của cô.
“Dạ...”
Nói rồi cậu kéo ghế bước ra ngoài về phòng.
“Anh về phòng đây, em nghỉ đi.”
Nói rồi cậu cẩn thận đóng cửa lại mà đi về phòng.
Cô ngồi trong phòng mà ngắm mình trong gương mà mỉm cười. Cô sắp được đi làng Hương rồi...nhưng đi đến đó làm chi? ai mà biết.
****
Sáng hôm sau, ngoài sân nhà cậu hai cùng hai đứa gia đinh đứng nói chuyện gì đó. Ngoài cổng thì có một chiếc xe bốn bánh đen bóng bên ngoài.
Cậu thì ăn mặc sang trọng đi giày bóng loáng, tóc tai chỉnh tề. Cậu hai nhà bá hộ làng Hoa có khác, xưa nay nổi tiếng có tài có đức, biết bao cô gái làng trên xóm dưới thầm thương mà trộm nhớ.
“Anh hai.”
Nghe tiếng gọi cậu cùng hai đứa gia đinh quay lại mà nhìn.
Cô ba Mỹ Anh bước ra, cô đẹp đến mê hồn. Người mặc áo tấc xanh ngọc, đeo thêm sợi dây chuyền bạc láp lánh, hai tay đeo ba chiếc nhẫn có đính hột xoàn đắt đỏ, chỉ có ông này bà nọ, cô này cậu kia mới có thể mua được.
“Xong rồi hén.”
Cậu đi lại nhìn cười cô.
“Đẹp quá đó đa.”
Cô nghe rồi cười mà nhìn cậu, anh hai biết cách khen em gái quá hen.
“Bây chưa đi hả đa?”
Bà Ngọc bước ra, đi lại cạnh rồi chỉnh quần áo cho cô rồi đến cậu.
“Dạ giờ con đi má.”
“Bây đi rồi về sớm nghen.”
“Dạ má.”
Nói rồi hai người cùng đám gia đinh đi ra xe.
Bước vào xe, cô ngồi ghế sau cùng cậu hai, thằng Vũ ngồi trên lái xe, kế là thằng Đạt ngồi đó.
“Anh đến đó chi vậy?”
Cô hỏi, sao mà cậu lại đí qua làng Hương đi vậy đa.?
“Anh qua đó thăm vườn cao su của gia đình mình, lâu rồi anh chưa qua không biết bọn họ chăm sóc có tốt không.”
Cô gật đầu rồi nhìn ra ngoài. Đang cuối thu nên không nắng cũng không nóng, mọi thứ đều tốt nên khiến con người ta dễ chịu.
***
“Vào kêu cô hai ra đây ổng biểu.”
Ông Tuấn nhìn thằng Hiếu đứng quạt kế bên rồi nói.
“Dạ ông.”
Nghe ông nói, nó ba chân bốn cẳng chạy đi vào phòng đi kêu cô hai.
“Hơi...cha kêu con chi á.”
Cô bước ra, tay dụi dụi mắt mà hỏi.
“Bây ra đây cha nói chuyện xíu coi.”
“Dạ...”
Cô nhanh trí đi lại ngồi đối diện với ông. Vừa ngồi xuống, thằng Hiếu nhanh tay rót cho cô chum trà thơm.
“Sao suốt ngày bây cứ ru rú trong phòng hoài vậy con? Lâu lâu ra ngoài đi dạo đi chứ.”
“Về đây ba bốn tháng rồi mà sao cha thấy bây không bước ra ngoài cổng bước nào luôn á.”
Vừa uống trà vừa nghe ông trách móc, cô muốn đứng dậy phóng vào phòng ngay lập tức nhưng lại không được. Ngồi chưa nóng ghế mà sao hai lỗ tai cô nóng thế chả biết.
“Hay da...sao cha cứ nói hoài dậy hả?”
Cô nói với giọng điệu HongKong nghe thật buồn cười, người thì ngã ra sau ghế mà uống trà.
So mà cô hai khác với lời đồn quá vậy đa.
Ông Tuấn nghe mà nóng máu, đập tay xuống bàn mà mắng.
“Bây không được cãi lời cha! nếu...”
“Rồi rồi rồi con biết rồi, chút nữa con sẽ đi ra chợ chơi cha chịu chưa.”
Chưa kịp để ông nói hết câu, cô cắt ngang.
Ông ngồi xuống mà nhấm chút trà, thở dài.”
“Ừ, dậy coi tốt hơn hông.”
Cô ngao ngán với việc này lắm rồi. Cũng một phần là lý do này nên cô mới sang Pháp học.
***
“Ồ, cậu hai. Chào cậu, sao hôm nay cậu không ngại đường xá xa xôi mà đến đây. Ủa nay có cô ba đi cùng nữa hả đa.”
Ông Bảy Phúc là người quản lí vườn cao su của nhà bá hộ Hùng ở làng Hương. Hai tay ông xoa xoa vào nhau nhìn cô với đôi mắt láo lia mà cười. Nụ cười nhìn hơi sợ, kèm theo bộ ria mép của ông ta khiến cô hơi lạnh người mà lùi bước nép vào người cậu hai.
“Ừ. Qua coi công việc ổn không ấy mà.”
Cậu thấy cô như thế thì hiểu chuyện, cậu kéo cô lại gần hơn rồi xoa vai. Cậu biết tính ông Bảy, ông ta đã có vợ nhưng không con. Gặp những cô gái trẻ thì lại mà bắt chuyện, rồi còn giỡ trò kinh tởm. Nhưng vì ổng quản lí, tính toán công việc giỏi nên cậu mới giữ lại mà phụ. Còn không cậu đá ông ta ra khỏi làng từ lâu rồi.
“Dạ dạ, vậy tui mời cậu với cô vào xem.”
Ông ta khom người, mắt thì liếc nhìn cô mà cười nham hiểm, nụ cười kinh tởm đến phát ói.
“Em đi ra chợ chơi nhé, có thằng Đạt đi chung với em nữa á, xong việc anh ra anh đón em.''
Lời cậu nói cốt yếu mà bảo cô ra khỏi đây, vì cậu đoán được cái suy nghĩ chó má của ông Bảy.
“Dạ.”
Cô hiểu chuyện mà quay người đi, theo sau là thằng Đạt.”
Đợi cô đi khuất rồi cậu mới vào. Ông Bảy thì mặt đanh lại vẻ thất vọng, ông cũng hơi sợ cậu hai vì biết chắc cậu đã biết gì.
Không nói gì hai người đi vào trong, người đi trước người đi sau. Người đi trước uy nghiêm sang trọng bao nhiều thì người đằng sau tiểu nhân, kinh tởm, cáo già bấy nhiêu.
HẾT CHAP 5!