- Anh tìm tôi có chuyện gì?_ Cô(tg: từ nay chuyển nó thành cô nha mọi người) mặt không cảm xúc nói.
- Cô là Hoàng Mộc Hy Tử sao?_ Nam nhân nghi ngờ hỏi. “Làm sao mà lại có thể như vậy chẳng phải cô ta rất xấu sao? sao bây giờ lại đẹp như thế này chứ?” Vâng đây chính là suy nghỉ của Lục Khải Chính.
-
- Đúng là tôi. Anh là ai?_ Cô nhìn nam nhân hỏi. Mà câu nói đó lại làm nam nhân sửng sốt nha.
- Cô không biết tôi sao?_ Nam nhân nghi ngờ hỏi lại cho chắc.
- Tại sao tôi hải biết anh chứ?_ Cô còn không hiểu hơn.
- Hừ giả nai sao? Tôi là người cô luôn bám theo đây_ Nam nhân hừ lạnh. Nhưng cô lại nói lại một câu làm nam nhân muốn té ngửa:- Tôi không quen anh.
- Tôi là Lục Khải Chính sao? Nhớ ra chưa?_ Nam nhân giới thiêu về mình. Còn cô nghe tên nam nhân thì cười khinh một cái.
- À thì ra là Lục thiếu sao, không biết anh đại giá quan lâm đến nơi tôi là có chuyện gì?
- Tôi đến xem cô chết chưa, nhưng hình như nhìn cô có vẻ rất khỏe mạnh nhỉ?_Lục Khải Chính đá đểu cô.
- Vâng, tôi rất khỏe, không cần Lục thiếu quan tâm, anh lo mà dành sự quan tâm đó cho Trương Thanh Ngọc đi, nếu không sẽ có một ngày nhất định tôi sẽ...._ Cô nói câu đầy ẩn ý.
- Cô mà dám làm gì Ngọc nhi tôi sẽ giết cô_ Lục Khải Chính hăm dọa. Nhưng cô lại xem như không là gì mà nói:- Vậy để xem mạng tôi có xui xẻo tới nổi mà đợi anh giết không nữa.
- Hừ cô giỏi lắm lo mà chuẩn bị quan tài cho mình đi, À...mà quên tôi nghĩ cô còn không đủ tiền để mua nổi một đôi giày cơ mà, làm sao mua nổi quan tài cho mình, hay là để tôi nhân từ độ lượng chừa cho cô một mảnh đất trống để chôn cô ở đó nhé?_ Lục Khải Chính giở giọng đùa cợt cô.