CHƯƠNG 19. NHẬN NUÔI
Cô đi trên đường suy nghĩ về việc mình rời khỏi Âu Dương Quân Thần là có đúng không. Nhưng cuối cùng suy nghĩ vẫn là đúng. Đi trên đường lo về cuộc sống sẽ ra thật rất rối làm sao.
Tại ngã ba, một bà cụ đang băng qua đường nhưng không để ý có một chiếc moto đang chạy tốc độ bàn thờ đang lao đến. Vậy mà bà cụ vẫn ngang nhiên đi qua, chắc do già rồi nên lẩm cẩm đây mà.
- Haiz...._ Cô thở dài nhìn bà cụ đang vô tư đi qua, chiếc xe gần tới cô chạy đến bên bà cụ kéo bà qua sang bên, do vấp cục đá bà cụ và cô ngã trên đường nhưng may lăn qua bên lề đường.
- Bà à...bà có sao không?_ Cô lay bà cụ đang sợ hãi.
- À...ta không sao_ Bà cụ trả lời.
- Bà à người nhà cụ đâu_ Cô đỡ bà cụ đứng dây hỏi.
- Ta già rồi, nên lẩm cẩm khiến mình lạc đường_ Bà cụ nói.
- Được rồi, bà nói địa chỉ nhà bà ở đâu, con đưa bà về_ Cô nói.
- Địa chỉ hả? Để ta nhớ_ Bà cụ cố gắng nhớ, nhưng hình như không ra rồi.
- Bà nội, bà đi đâu vậy, con tìm bà nãy giờ_ Từ xa một cô gái chạy đến, trên mặt đã lắm tấm mồ hôi, chắc do vẫn động lâu rồi.( hehe đừng hiểu lầm ý tác giả nhé, ý ta nói là chạy bộ nãy giờ đó ạ)
- Cô là cháu của bà ấy à_ Cô nghi ngờ hỏi.
- Vâng đúng vậy cô là ai_ Cô gái gật đầu, đỡ lấy bà cụ.
- Cô sao làm cháu mà vô tâm vậy, chút nữa là bà cô đi chơi với diêm vương rồi_ Cô quát lên, làm bà cụ và cô gái giật mình.
- Được rồi cô gái, ta mời cháu về nhà ta dùng cơm coi như cảm tạ cháu đã cứu ta được không_ Bà cụ nói.
- Dạ , không cần đâu bà_ Cô xua tay.
- Đi đi mà, tôi năn nỉ cô đó, nếu không ba mẹ tôi biết tôi bỏ bà như vậy thế nào tôi cũng bị xử te tua cho côi_ Cô gái níu tay cô năn nỉ.
- Đúng đó, cháu đến nhà ta dùng bữa cơm côi như ta cảm tạ cháu mà_ Bà cụ cười hiền.
- Vậy...được ạ, để cháu gọi taxi đã_ Cô gật đầu, chuẩn bị gọi taxi thì cô gái ngăn cản:- Không cần đâu, xe của tôi ở ở đằng kia, đi thôi.
- Ờ....được_ Cô gật đầu, dìu bà cụ lên xe.
Xe chạy đến một ngôi biệt thư sang trọng, thiết kế theo kiểu cổ điển, hai bên đường là những dàn hoa oải hương hương thơm nhẹ nhàng, xe chạy vào càng sâu, rồi dừng hẳn, hiện lên là ngôi biệt thự sang trọng, lộng lẫy. Bước xuống xe, đỡ lấy bà cụ cùng xuống.
Bước và trong cô càng ngỡ ngàng bên trong biệt thự được thiết kế theo kiểu Á-Âu sang trong, toàn là những đồ giá trị, không phải lần đầu thấy những thứ giá trị này, nhưng cũng phải ngỡ ngàng bởi sự xa hoa của nó.
- Cháu ngồi đi_ Bà cụ mời cô ngồi.
- Dạ_ Cô theo phản ứng ngồi xuống.
- Vy nhi mau gọi ba mẹ con xuống đây_ Bà cụ nói với cô gái.
GTNV CHÚT XÍU NHA.
Lương Vy Nhi- 18 tuổi, là cô công chúa duy nhất của gia tộc Lương gia, nổi tiếng ở Trung Quốc. Tính tình thì: đanh đá ( đối với người ngoài), vui vẻ, dịu dàng ( với người trong nhà). Trên cô còn có 2 người anh trai. Gia đình cô được chuyển sang Mĩ định cư.
- mẹ gọi hai chúng con xuống có gì không?_ Hai người, một nam một nữ bước xuống, nhìn cách ăn mặc cô biết cũng chả vừa gì đâu.
- À....ta có chuyện muốn nói_ Bà cụ từ tốn nói.
- Chuyện gi vậy bà/ mẹ_ Cả ba đồng thanh trừ cô.
- Ta muốn nhận cô gái này làm cháu nuôi_ bà cụ nhìn cô nói.
- Dạ_ Cả bốn ngơ ngác.
- Cháu tên gì? bao nhiêu tuổi? sống ở đâu?_ Bà cụ mặc kệ hỏi những gì liên quan đến cô.
- Dạ cháu tên là Hoàng Mộc Hy Tử, 18 tuổi, cháu ở Bắc Kinh,mới chuyển sang đây_ Cô trả lời.
- Từ nay ta nhận cháu làm cháu ta rồi, phải gọi ta một tiếng bà nghe chưa_ Bà cụ vỗ tay cô
- Dạ
- Các con có ý kiến gì không?_ Bà cụ quay qua cặp vợ chồng.
- Mẹ Vui là được, cô bé này cũng được, chúng con quyết định nhận làm con nuôi luôn_ Bác gái nói.
- Mai phải thông báo với truyền thông gia tộc ta nhận cháu nuôi.