[Xuyên Không] Pháp Y Vương Phi

Chương 157: Chương 157: Giả bộ cái gì? (2)




Nhiếp Cẩn Huyên chỉ nói vài lời nhưng lại khiến Ân Phượng Cẩm á khẩu không trả lời được. Đồng thời, còn nhắc tới chuyện mình bị Ân Phượng Cẩm hạ độc, khiến hắn càng thêm xấu hổ.

Ân Phượng Cẩm không biết nên nói gì, Thái tử Ân Phượng Hàn thấy vậy, cũng không thể nói tiếp, sau đó hai người chỉ đơn giản nói vài ba câu với Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó lại nói vài câu quan tâm với Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn im lặng nằm trên giường, rồi lập tức rời đi.

Nhìn hai người đã đi được một đoạn xa, Nhiếp Cẩn Huyên mới dám nhắm chặt hai mắt, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này lại nghe thấy Ân Phượng Trạm thấp giọng nói.

"Ngươi đúng là nhanh mồm dẻo miệng!"

Giọng nói của Ân Phượng Trạm không lớn, nhưng vừa nghe lời này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lập tức bùng lên lửa giận, ánh mắt đối diện với hai mắt Ân Phượng Trạm.

"Đúng vậy, thiếp cũng cảm thấy gần đây tài ăn nói của mình tốt lên không ít! Bất quá, chuyện này cũng không có biện pháp, dù sao thời điểm con người ta bị ép vào đường cùng thế nào cũng phải bùng nổ. Mà Vương gia lúc nào cũng tạo cơ hội cho thiếp, giúp thiếp rèn luyện, cho nên tài ăn nói của thiếp làm sao không tốt lên được! Con người phải luôn tiến hóa, nếu không, không phải sẽ biến thành một tên ngốc sao?!"

"Ngươi nói bổn vương là tên ngốc?"

"Phải không? Nhưng sao thiếp lại không nhớ mình từng nói như thế? Thiếp chỉ nói, người mà không chịu tiến hóa thì sẽ biến thành tên ngốc! Chẳng lẽ Vương gia cũng trải qua cảm giác mỗi ngày chọc phiền toái cho người khác, nhưng lại không chút tiến bộ?"

"Ngươi..."

Hiển nhiên, nếu so về đấu võ mồm, rõ ràng đẳng cấp của Nhiếp Cẩn Huyên cao hơn Ân Phượng Trạm không ít! Lúc này, nhìn sắc mặt âm trầm của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó biểu tình trên mặt liền biến mất.

"Bất quá, Ân Phượng Trạm, ngươi tốt nhất vẫn nên nhớ kỹ, ta giúp ngươi, chỉ đơn giản vì hiện tại ta vẫn là Thần vương phi, ngươi vinh ta cũng vinh, một người gặp nạn thì người kia cũng không tốt hơn gì, cho nên ta không còn lựa chọn nào khác. Nhưng mong ngươi đừng để ta phải tự mình giải quyết phiền toái người gây ra còn bản thân lại ở một bên xem náo nhiệt, ngươi có biết làm như vậy khiến người khác rất bực bội không?"

Nhớ tới vừa rồi bản thân phải một mình đối diện với sự nghi ngờ của Ân Phượng Hàn và Ân Phượng Cẩm, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lại bừng lên tức giận. Vì thế nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên càng không nhịn được hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ân Phượng Trạm một cái, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Cũng không phải thê quản nghiêm, ở đó giả bộ cái gì?"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên mặc kệ sắc mặt của Ân Phượng Trạm có bao nhiêu khó coi, liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.