Thanh âm kia có chút già nua, nhưng tiếng nói lại trầm thấp đầy nghiêm túc. Nghe vậy, mọi người vốn dĩ đang vây quanh xem náo nhiệt liền cả kinh, ngẩng đầu lên nhanh chóng giải tán, tránh xa khỏi phòng. Đảo mắt chưa được một phút, cửa phòng đầy người giờ đây vắng tanh, không một bóng người.
Thấy tình hình như thế, Nhiếp Cẩn Huyên đứng ở trong phòng không cầm được nhíu mày, sau đó liền thấy được bóng dáng của một lão nhân đã qua năm mươi tuổi, biểu tình thập phần nghiêm túc xuất hiện trước mặt nàng.
Đó là Cố Hồng, Tổng quản của Vương phủ, đồng thời cũng là tâm phúc của Thần vương Ân Phượng Trạm. Lần này Ân Phượng Trạm đi sứ, ông ta cũng đi theo! Trước mắt, Cố Hồng đã trở lại, vậy chẳng phải nói...
Nháy mắt, hai mày Nhiếp Cẩn Huyên liền hơi động, ngẩng đầu, nhìn phía sau Cố Hồng. Quả nhiên bắt gặp được khuôn mặt của một nam nhân đang từng bước từng bước chậm rãi tiến đến. Ngũ quan của hắn thập phần tuấn mĩ, đường nét trên mặt sắc sảo, rõ nét... Đó là một nam nhân vô cùng anh tuấn, hoàn mỹ. Đặc biệt là hai tròng mắt thâm thúy như mực kia, phảng phất có thể đem người hút vào trong đó. Môi mỏng gợi cảm kết hợp với chiếc cằm cương ngạnh tạo nên vẻ đẹp hấp dẫn, quyến rũ! Mà một thân áo gấm màu đen trên có tơ vàng kia càng làm dáng người cao to của hắn hiện rõ lên.
Chỉ là, nam nhân kia tuy tuấn mĩ nhưng đôi môi mẩn khẩn, ánh mắt sâu thẳm kia lại vô hình tạo cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm, lành lạnh sống lưng. Khuôn mặt không chút biểu cảm và bộ dáng đó của hắn càng làm người cảm thấy khẩn trương không nói lên lời, hơn nữa khí tràng mãnh liệt khiến hai bên mi tâm mọi người phát run.
Hắn chính là Thần vương Ân Phượng Trạm!
......
Ân Phượng Trạm đã trở lại.
Ký ức đau đớn làm Nhiếp Cẩn Huyên lại nhíu mày lần nữa. Mà lúc này, vừa thấy người đến là Ân Phượng Trạm, Hàn Lạc Tuyết cùng với đám người Kiều Diên Nhi đang ở trong phòng gần như đồng thời sửng sốt, sau đó là vui vẻ, vội vội vàng vàng tiến lên hành lễ.
Rõ ràng các nàng vô cùng vui sướng. Cúi đầu, kính cẩn, kiều mị bái kiến Vương gia. Nhưng Ân Phượng Trạm lại chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn các nàng một cái, tiếp theo liền trực tiếp đem tầm mắt dừng ở trên người Hàn Lạc Tuyết.
“Sao lại thế này?”
Ân Phượng Trạm mở miệng, tiếng nói trầm thấp, mang theo cảm giác áp bách vô hình. Mà vừa nghe Ân Phượng Trạm hỏi mình, Hàn Lạc Tuyết vội vàng ứng tiếng nói:
“Hồi Vương gia, buổi sáng có hạ nhân phát hiện nơi này có người chết, nhóm chúng thiếp vừa đến đây đã nhìn thấy Vương phi tỷ tỷ cũng ở trong phòng...”
Hàn Lạc Tuyết thấp giọng mở miệng, mà nói tới đây, lại hơi hơi dừng một chút, sau đó nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Nhiếp Cẩm Huyên ở phía sau.
“Bất quá, Vương phi tỷ tỷ nói chuyện này không phải nàng làm, thiếp cũng cảm thấy Vương phi tỷ tỷ nói thật... Nhưng Diên Nhi muội muội lại cảm thấy, vào thời điểm phát hiện người chết, Vương phi tỷ tỷ cũng ở hiện trường, cả người và hai tay đều dính máu, cho nên đề nghị báo quan...”
Hàn Lạc Tuyết cũng coi như là ăn ngay nói thật, nhưng vừa nghe lời này, sắc mặt của Kiều Diên Nhi cùng Tần Ngọc Hà đứng bên cạnh lại nháy mắt biến đổi.
Nghe Hàn Lạc Tuyết giải thích, biểu tình của Ân Phượng Trạm vẫn bất động như cũ, hắn thu lại ánh mắt, nhìn thi thể trên mặt đất, chủy thủ rơi bên cạnh, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Nhiếp Cẩn Huyên.
“Giải thích!”
“Không phải ta!”
Ân Phượng Trạm nói một câu đơn giản, Nhiếp Cẩn Huyên trả lời cũng vô cùng lưu loát. Có thể vì câu trả lời của nàng mà ánh mắt Ân Phượng Trạm chợt lóe sáng, sau đó không cầm được híp mắt đánh giá Nhiếp Cẩn Huyên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng cực kỳ an tĩnh! Thẳng đến qua thật lâu, lâu đến thời điểm làm mọi người kinh hoàng, lo sợ thì bỗng nhiên nghe Ân Phượng Trạm nói:
“Đem Vương phi nhốt vào phòng chứa củi!”
Mệnh lệnh của Ân Phượng Trạm không ai dám cãi lại, dứt lời, ngay sau đó hắn xoay người làm bộ rời đi. Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa nghe nói mình bị nhốt, lại còn nhốt trong phòng củi, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, tiếp theo không chút nghĩ ngợi giương giọng nói:
“Đứng lại!”