Cả tiểu trúc lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bị lời nói của Ân Phượng Liên làm cho bất ngờ. Mà lúc này, nghe Ân Phượng Liên nói, Thuận Thừa Đế nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Lão Ngũ nói không sai! Tuy rằng Huyết Lang là thần thú trong truyền thuyết nhưng xác thật nó vẫn tồn tại. Hơn nữa, theo như trẫm biết, hiện nay chủ nhân của Huyết Lang có quan hệ rất gần với hoàng tộc Thiên Thừa Quốc. Bởi vậy, mấy ngày trước, quốc vương của Thiên Thừa Quốc phái người đưa thư lại đây, thuận tiện đưa cho trẫm một món bảo vật, đó chính là huyết đan được luyện từ máu của Huyết Lang!"
Máu của Huyết Lang chế thành thuốc, không cần nói cũng biết là có thể giải bách độc. Vì thế, khi Thuận Thừa Đế vừa dứt lời, hai mắt mọi người liền phát sáng. Dù sao Thuận Thừa Đế đã nhắc đến nó thì tất nhiên sẽ không chỉ nói cho xong việc. Mà quả đúng như vậy, sau khi dừng một lát, Thuận Thừa Đế lại nói tiếp.
"Huyết đan tổng cộng chỉ có hai viên, trẫm lưu lại một viên để dự phòng. Còn một viên khác thì chuẩn bị tặng cho một người nào đó tham dự tế xuân! Nhưng số lượng người tham gia tế xuân lại quá đông, nên trẫm đã nghĩ ra một biện pháp..."
Dứt lời, Thuận Thừa Đế bỗng nhiên nở nụ cười hiếm thấy.
"Đó chính là, trẫm sẽ bỏ viên huyết đan còn lại kia vào một cái hộp, mà cái hộp kia sẽ bị ném vào trong nội trì! Lát nữa, ai có thể tìm được viên huyết đan được giấu trong hộp thì huyết đan sẽ thuộc về người đó."
Lời nói của Thuận Thừa Đế làm dấy lên hy vọng cho biết bao người. Vì thế, chờ Thuận Thừa Đế vừa dứt lời, có người đã gấp đến không chờ được trực tiếp chạy về phía nội trì.
Nhưng, lúc này đây, Nhiếp Cẩn Huyên lại chỉ cảm thấy lo lắng không thôi.
...
Nội trì nằm bên cạnh tiểu trúc, tuy diện tích không quá lớn nhưng nước trong ao lại rất trong, cũng vì thế mà có thể dễ dàng thấy được những viên đá cuội được thả vào trong ao, màu sắc rực rỡ như lưu ly, cùng với đàn cá, đàn tôm bơi lội tung tăng, trông rất đẹp mắt!
Nhưng giờ phút này, khi đứng bên cạnh ao trì, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy hồi hộp, cả người không yên! Đồng thời, không nhịn được thầm than: Thuận Thừa Đế quả nhiên là một con cáo già!
Bởi, tất cả mọi chuyện phát sinh vào tối nay, đều chỉ vì một mục đích duy nhất, đó chính là tìm ra người đột nhập hoàng cung buổi tối hôm đó!
Hơn nữa, rất rõ ràng, Thuận Thừa Đế cũng biết, người đột nhập hoàng cung tối hôm đó bị thương!
Cho nên, đầu tiên Thuận Thừa Đế bất ngờ thay đổi địa điểm tổ chức yến hội từ Tụ Phong Đường chuyển sang Kinh Hồng Tiểu Trúc, bởi vì nơi này rất gần Linh Khê trì. Đợi tới lúc mọi người đến đông đủ thì lại lấy cớ tổ chức luận võ đấu rượu, vì Thuận Thừa Đế biết Thái tử Ân Phượng Hàn và Ân Phượng Cẩm đứng ở chiến tuyến khác Ân Phượng Trạm, nên chỉ cần nhắc tới luận võ, nhất định đám người Ân Phượng Hàn sẽ tìm Ân Phượng Trạm khiêu chiến!
Cứ như vậy, Ân Phượng Trạm sẽ bị lộ chuyện bản thân bị thương trong khi luận võ. Mà cho dù không bị lồ thì dưới trận luận võ quyết liệt, miệng vết thương của hắn nhất định dẽ bị vỡ ra! Như thế, kế tiếp chỉ cần miệng vết thương dính nước thì máu sẽ bị loang ra, cứ như vậy trong ao trì trong vắt, chẳng phải... Truyện Nữ Cường
Đúng vậy, mục đích của Thuận Thừa Đế chính là cái này, ông ta muốn đẩy Ân Phượng Trạm vào đường cùng, không thể chối cãi. Đúng hơn là bản chất của việc tế xuân lần này chỉ để tìm ra Ân Phượng Trạm.
Nghĩ tới đây, tim Nhiếp Cẩn Huyên liền đập liên hồi, ngay sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh.
Ngay lúc này, không đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói chuyện, chỉ nghe thấy giọng nói của Thuận Thừa Đế vang lên.
"Lão tứ, lão ngũ, sao các ngươi lại không tham gia? Chẳng lẽ không muốn lấy được huyết đan?"