Đổng Ngạc Yên trợn mắt nhìn vị phụ thân trước mặt mình. Phụ thân nàng không bị gì đó chứ? Hôm nay sao lại nhắc đến hôn ước ở đây?
- Yên nhi, lần này là bên Phù gia chủ động nhắc nhở, ta cũng không thể coi như không có chuyện gì. Với lại với thế lực của Phù gia, ta cũng chưa có khả năng từ chối...
Đổng Ngạc Uẩn thở dài bất đắt dĩ nhìn con gái bảo bối. Y cũng không muốn để nàng phải gả vào Phù gia. Phù gia có tiếng về tranh giành nội bộ, gả vào đó chẳng khác đưa nàng vào hang hùm. Thế nhưng thế lực của Đổng gia chưa đủ để đấu với Phù gia.
Đổng Ngạc Yên mím môi nhìn cha. Nàng không hiểu, lâu nay không nhắc tại sao bây giờ lại đề cập đến cái hôn ước qủy quái này? Nhưng mà nàng cũng không muốn làm khó phụ thân. Nàng biết y cũng là không thể làm khác.
Thở dài một hơi, Đổng Ngạc Yên bất lực trả lời:
- Con biết rồi! Nếu không có chuyện gì nữa vậy con xin lui
- Ừ! Con về phòng nghỉ ngơi đi
Đổng Ngạc Uẩn cũng biết nữ nhi của hắn không náo loạn lên đã là tốt lắm rồi. Kì thực lần này Phù gia vô cùng quá đáng, thế nhưng đối tượng kết hôn của Yên nhi lại là Thế tử Phù Cẩm Niên. Vị Thế tử này nghe nói là bị đoạn tụ, không ai dám gả cho hắn. Bây giờ việc này lại đổ lên đầu Đổng gia gánh, thực là muốn cấp cho Đổng gia một cái mất mặt sao?
Đổng Ngạc Yên thất thỉu trở về phòng, nha đầu Lam Lam thấy tiểu thư buồn phiền không thôi liền tiến lại hỏi han:
- Tiểu thư, lão gia đã nói gì với người mà trong người không được vui?
Đổng Ngạc Yên chẳng buồn nhìn Lam Lam, ủ rủ ở trong chăn nói:
- Cuộc đời ta thế là hết rồi
- Tiểu thư?
- Phải rồi! Đi tìm con nhỏ kia nghĩ cách mới được
Đổng Ngạc Yên từ trong chăn xốc lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi cửa, bỏ lại nha hoàn Lam Lam ngơ ngác không hiểu gì.
- Tiểu thư hôm nay uống lộn thuốc gì rồi?
Tân Phong Trấn
Vân Thiên Phủ
- Đổng Gia Đổng Ngạc Yên? Chưa nghe qua bao giờ
Một nam tử tuấn mĩ đứng trước mặt phụ thân mình nhíu nhíu mày khi nghe thấy cái tên lạ.
- Cha vừa mới sắp xếp cho con một mối duyên tốt, đừng có mà làm mất mặt cha nữa , biết chưa?
Phù lão gia cau mày nhìn con trai làm vẻ không hài lòng. Chẳng biết ai đồn mà đồn ác như thế, đồn con trai ông bị đoạn tụ, vậy là mỗi khi ông nhắc đến hôn sữ của con trai ông với mấy lão già, ai cũng ậm ừ chả muốn đem con gái mình ra. Thực sự là tức chết ông! Nếu không nhanh nhanh tìm ngay cho nó một mối lương duyên, sớm ngày thành thân một chút thì chỉ e sau này không còn cơ hội nữa.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết! Cha đã gửi lời mời tham gia buổi tiệc, đến lúc đó con nhớ ra đón Đổng tiểu thư. Không bàn cãi gì nữa, con ra ngoài đi
Phù lão gia quyết không để con trai ê a từ chối, nhanh chóng đuổi con trai ra ngoài sau đó mới thở dài một hơi.
- Thật là…không để lão già này được nghĩ ngơi chút nào
Kinh thành
Tại rừng trúc phía nam
Đổng Ngạc Yên mặt mày nhăn nhó nhìn Thẩm Thi Quân chăm rắn.
- Thẩm Thi Quân, ngươi không thể thấy chết không cứu như vậy
- Vốn còn chưa chết, làm sao phải cứu chứ?
Thẩm Thi Quân vẫn không thèm để ý đến Đổng Ngạc Yên léo nhéo bên cạnh. Những chuyện rắc rối, tránh được cái nào thì cật lực mà tránh. Hiện tại cô còn bận chăm cho lũ rắn ăn no ngủ yên, chuẩn bị cho một cuộc đi săn mới.
- Nhưng mà, ngươi có biết cái tên Phù thế tử kia là kẻ đoạn tụ không? Nếu gả cho hắn chả khác gì xong rồi. Không chịu không chịu đâu, Thẩm Thi Quân, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta
- Trách nhiệm cái gì?
Thẩm Thi Quân nhìn qua y như muốn hỏi: “Ta phải chịu trách nhiệm gì?”
- Thì…tóm lại phải chịu trách nhiệm với ta!
- Rỗng tuếch
- Thi Quân à…
- Đứng dậy đây! Tụi nhỏ thấy khó chịu rồi đó
Đổng Ngạc Yên á khẩu nhìn nàng. Cái gì khó chịu chứ? Một ngươi xinh đẹp như nàng ở trước mặt, ngắm còn không hết, khó chịu cái gì? Cô phụng phịu đứng dậy tiến về phía nhà gỗ.
Thẩm Thi Quân ngồi bên này chăm cho lũ rắn, lại không để ý vẻ mặt đăm chiêu hơi khác lạ của Đổng Ngạc Yên.
Một lát sau, Thẩm Thi Quân trở về căn nhà gỗ, cô vừa rót trà vừa nói:
- Ta sẽ cùng ngươi đến Tân Phong Trấn
Đổng Ngạc Yên bĩu môi nhìn y:
- Ngươi đến đó làm gì?
- Chơi
- …
Có ma mới tin ngươi đi chơi! Đổng Ngạc Yên thầm mắng Thẩm Thi Quân ngàn lần. Lúc nào cũng bí bí ẩn ẩn, làm người ta tò mò chết đi được.
Tân Phong Trấn
Phong Lai Quán
Tăng Thế Ngạo không nhìn thuộc hạ bên cạnh mà trực tiếp hỏi:
- Như thế nào rồi?
- Bẩm công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong
- Tốt! Ngươi lui xuống
- Vâng!
Đợi cho tên thuộc hạ báo tin lui ra, Tăng Thế Ngạo vẫn bất động ngồi trên ghế, khóe môi kéo dãn một nụ cười.
- Ngươi có chắc là Cận gia chứ?
Đằng sau bức bình phong vang lên giọng nói ôn nhu, điềm đạm. Lát sau, một bạch y nam tử nho nhã bước ra hệt tựa thiên tiên.
- Ngươi không tin vào khả năng tiên đoán của ta?
- Không! Chỉ là…Mãng xà xu chọn chỗ chẳng sạch sẽ gì cả
Tăng Thế Ngạo chế giễu nói. Hắn bắt tay với Cận gia lần này thứ nhất là mượn Cận gia làm một số chuyện, thứ hai là để Cận gia tự động dâng lên Mãng xà xu.
- Ngươi nói xem, mãng xà xu…
- Đã xuất hiện đủ! Chỉ còn thiếu Hỏa Ngục
Tăng Thế Ngạo khẽ liếm mép nói:
- Hỏa Ngục…
- Ngươi cũng nên cẩn thận. Lần này không những Dạ Vương nhúng tay, Vô Diện cũng xuất hiện đấy
- Ta đang đợi chúng đến đây. Tốt nhất nên mang theo Mãng xà xu đến luôn cho ta. À phải, lần đầu cả 4 mảnh Mãng xà xu hợp mặt, ta có nên làm một đại lễ chúc mừng?
Tăng Thế Ngạo ngạo mạn lên tiếng. Bạch y thiếu nam tử đứng sau hơi chau mày sau đó xoay người biến mất. Căn phòng lớn chỉ còn lại Tăng Thế Ngạo.