Xuyên Không Tệ Hại: Ta Là Robot

Chương 11: Chương 11: Giải mã ẩn số




Sáng sớm.

Ăn xong điểm tâm sáng dưới ánh mắt nghi ngờ khinh thường của đám người hầu, Đinh Đan chậm rãi rời nhà tới trường.

Cô thầm nghĩ, có phải cô sắp được gặp Hải Du? Lúc đó nên xem như không quen biết hay chào hỏi đây? Cô cũng không rõ ràng. Có lẽ hắn sẽ chất vấn cô tại sao lại dễ dàng vứt bỏ hắn như thế?

Hoặc sẽ...không giống như những gì cô tưởng tượng. Và nó đang xảy ra, đối với cô rất ư tàn nhẫn.

Giữa học viện quý tộc Thánh Tâm, giờ ra chơi càng nổi bật lên một cô gái mặc đồ bình thường thản nhiên đi tới cănteen.

Tiếng bàn tán xì xầm vang lên cực kì náo nhiệt...

"Có thấy không, là cô ta đấy!"

"Di! Thực sự là con bé quái dị đó ư? Nó cư nhiên đạt 99.5. Có nhẫm lần hay không vậy!!"

"Tôi dám chắc cô ta đi cửa sau.."

"Hừ...cậu không biết à? Mấy hôm trước cô ta ngồi cùng xe với Hải thiếu gia đó...chắc chắn là leo cao té đau rồi. Không thấy cô ta bơ vơ sao."

"Haha. Đúng vậy rồi..."

Phải. Giọng điệu tất cả đều là xem thường cùng khinh miệt vui sướng khi người gặp hoạ. Thử hỏi tâm trạng cô sẽ tốt được sao?

Cho nên cũng vì vậy gương mặt vốn không biểu cảm càng trở nên rét lạnh.

Lấy phần mì Ý spagetti cùng một ly pesi tới một góc an tĩnh ngồi ăn. Nhưng chưa để cô yên giây nào lại có người tới quấy rối, hất đổ phần ăn trưa của cô.

"Haha...Tiêu Dung đại ca nể mặt Hải thiếu gia không nên tranh chấp với cô ta.."

Đại ca Tiêu Dung trong miệng họ nghi ngờ hỏi:"Cô ta là người của Hải Du?"

"Nghe nói bị vứt bỏ rồi..."

"Hừ! Vậy ta làm thế có liên quan gì tới Hải Du đâu?"

Đinh Đan khó chịu ngước mặt nhìn Tiêu Dung. Ánh mắt Đinh Đan lạnh như băng đâm thẳng vào tim Tiêu Dung, làm hắn giật thót người.

Lại thấy Hải Du đang đi tới, Tiêu Dung thoáng giật mình gọi:"Hải Du."

Hải Du liếc mắt nhìn Tiêu Dung, lại chuyển tầm mắt sang chỗ đồ ăn pa liệt dưới, thản nhiên bước qua. Từ đầu đến cuối đều không hề nhìn đến Đinh Đan.

"Haha~~đúng là bị bỏ rơi a." Tiêu Dung khoái trá cười.

Rầm! Đinh Đan đứng bật dậy, lúc đi ngang thuận tay nắm áo Tiêu Dung lôi đi trong hàng trăm con mắt sợ hãi.

Tiêu Dung ngẩn người. Hắn....cư nhiên bị một đứa con gái lôi đi! Bộ dáng nhẹ nhàng kia thực làm cho hắn nghi ngờ thể trọng của chính mình.

Đợi đến khi hắn kịp phản ứng, thân thể đã bị Đinh Đan ném vào hàng rào trên sân thượng.

Choang! Mặt đập mạnh vào hàng rào, quang cảnh dưới sân hiện rõ mồn một. Tiêu Dung quay người lại lòm chòm ngồi dậy vuốt lưng. Lồng ngực phập phồng căm phẫn nhìn cô gái trước mặt. Nếu không có hàng rào bảo vệ, vậy bây giờ hắn đã nằm dưới kia rồi!

Chưa kịp đứng lên đã bị Đinh Đan tung chân đá vào bụng một phát, Tiêu Dung ngồi phịch xuống đất, nghiến răng:"Cô..." Không ngờ bề ngoài mong manh, nhưng đứa con gái này thực quá trâu! Chỉ dùng lực cũng đủ để áp hắn.

Lực đạo kinh người, cô ta có phải là con gái không vậy!!!?

Rầm! Bịch! Rầm! Bộp!

Đầu liên tục bị nện vào hàng rào bảo vệ, Tiêu Dung trong lúc choáng váng nghe được thanh âm của thiên sứ thuần khiết:"Tên khốn này..." Chỉ tiếc, thanh âm tuyệt vời này dùng để chửi hắn.

Khoan...khoan đã! Nơi này ngoại trừ hắn chỉ còn cô gái kia...Cô ta không phải bị câm sao?

"Cút đi cho tôi." Đinh Đan nắm đầu Tiêu Dung kéo dậy, nâng chân đạp hắn xuống cầu thang, Tiêu Dung ngã phịch, đầu đập vào cạnh lang cang chảy máu nhưng hắn không hề để ý tiếp tục lao xuống mong muốn rời khỏi toà nhà này.

Đinh Đan hạ mắt. Tay đẩy mạnh, cửa nhà kho sân thượng mở toan ra. Bụi bẩm theo động tĩnh bay tứ tung, đợi một lúc sau màn bụi lắng xuống, cô mới nhấc chân bước vào.

Nhà kho này hẳn thường xuyên được quét dọn, bằng không sao cánh cửa lại đầy bụi nhưng bên trong lại rất sạch sẽ.

Bên cửa sổ đặt chiếc dương cầm màu trắng, vừa có thể đánh đàn vừa có thể ngắm nhìn trời lấy cảm hứng cực tốt.

Theo thói quen Đinh Đan phủi phủi ghế sau đó mới ngồi xuống. Bàn tay mười ngón nõn nà kiêu sa đặt trên phím đàn, cô nhìn bầu trời hít một hơi nhẹ lướt.

Âm thanh trong trẻo giòn rã vang lên...kết hợp cùng tiếng hát u sầu của thiên sứ vọng từ góc trời xa xăm.

"Gặp gỡ là duyên phận,

Chia ly để trưởng thành.

Sao xa quá những ký ức,

Thực mờ nhạt một đoạn tình.

Làm sao quên đau

Để bước tới

Tương lai phía trước.

Dĩ vãng một đoạn tình

Chỉ thoáng qua.

Mờ nhạt, vậy thôi...."

Đinh Đan nghiêng tai nghe thấy tiếng bước chân, lập tức dừng tay hờ hững nhìn người gấp gáp đi vào đảo mắt quan sát bao quát căn phòng, sau đó mới do dự lại gần cô hỏi:

"Ban nãy cô có thấy ai ở đây không?"

Đinh Đan nhẹ lắc đầu. Hải Du thất vọng thì thào:"Tiểu Đan..."

Trong lòng Đinh Đan thoáng bật cười, thì ra lão thiên gia thích trêu người như vậy. Không những cho cô gương mặt em gái của Hải Du, mà còn cho cô giọng nói của em Hải Du.

Tiếng điện thoại gọi tới vang lên, Đinh Đan tích bật máy. Nghe Bạch Trì Hiên nói xong, cô liền đứng dậy đi về, gặp em gái anh ta - người mạc danh kì diệu biết cô.

Bỏ lại Hải Du lặng yên ngồi trước dương cầm, ngón tay thả lên phím đàn đen đơn.

"Đô..."



Lúc cô thu xếp tập vở ra cổng, Bạch Trì Hiên đã trực chờ sẵn. Hắn vừa lái xe vừa tỉ mỉ dặn dò:"Đinh Đan, con bé vừa xuất viện về, nói ít thôi. Làm cho nó nghỉ ngơi."

Đinh Đan gật đầu đáp ứng.

Bạch Trì Hiên không dừng lại mà tiếp tục thuyên huyên nói tiếp làm cô không khác chó đồ chơi trên xe hơi gật gật gù gù. Phi, phi! Cô là con người, ách, à không nói chính xác cô là robot.

Đứng trước cánh cửa gổ màu trắng, Bạch Trì Hiên liếc Đinh Đan một cái lại lôi một trong những câu của vạn câu hỏi:"Em có nhớ ban nãy anh nói gì không?"

Đinh Đan im lặng nhìn Bạch Trì Hiên.

Bạch Trì Hiên cũng im lặng nhìn Đinh Đan, khó hiểu:"Sao em không nói?"

Đẩy vai Bạch Trì Hiên, cô mở cửa bước vào bỏ ngoài tai tiếng cười ngốc nghếch của hắn.

Căn phòng bài trí sơ lược đều là màu kem nhẹ khiến người ta như lạc vào thế giới bông gòn. Bởi vì, xung quang tủ kính đều chứa gấu bông khổ lớn nhỏ đầy đủ.

Tấm màn kem sữa phấp phới trong gió, tạo nên cảm giác nhẹ nhàng thư thái. Giữa căn phòng là chiếc giường màu vàng kim nhạt, cô gái đang nằm an nhiên trên giường nhìn cô.

Nếu Đinh Đan là búp bê sứ xinh đẹp, thì Bạch Triển Hi lại là một lolita chính hiệu, cốt cách thanh khiết càng hiện rõ qua vẻ ngoài nhu nhược như Lâm Đại Ngọc.

"Khụ...Đinh Đan...tới đây nào.." Bạch Triển Hi nằm trên giường nở nụ cười nhẹ, yếu ớt gọi.

Không ngoài dự liệu cho lắm, Đinh Đan thở nhẹ nhõm. Chính cô cũng không biết tại sao lòng tại yên lành đến vậy. Chỉ là cảm giác rất quen thuộc...quen thuộc đến kì lạ. Rõ ràng họ chưa từng gặp nhau, nhưng lại giống như tri kỉ lâu năm gặp lại.

"Đinh Đan, cô đang hiếu kì tại sao tôi biết cô?" Bạch Triển Hi cong môi cười.

Đinh Đan giật mình, có chút sững sờ:"Cô gặp tôi ở Nhật?"

Bạch Triển Hi yếu ớt phun ra ngữ điệu kinh người:"Cô.....là do tôi tạo ra." Lúc đầu gặp mặt, Đinh Đan không hề bị câm, cho nên khi Đinh Đan mở miệng nói chuyện như thường, cô cũng không ngạc nhiên.

Đinh Đan lắc đầu:"Cô đùa tôi, đúng không?"

Triển Hi hơi cười sau đó nghiêm túc điềm nhiên nói:"Cô biết tôi nói gì mà. Hơn nữa, cô đã đọc cuốn sách tôi để lại đúng không? Bằng không cô đã chẳng chạy tới Nga chỉ vì một hạt Macadamia vô lý..."

".....Tìm kiếm linh hồn. Đó chỉ là cách nói thôi. Robot không hoạt động, bởi vì nó không có linh hồn. Tôi để cuốn sách lại, chính là muốn tìm kiếm linh hồn trọng sinh......giống tôi. Tuy đó chỉ là 0.0001% giữa hàng tỷ phần trăm, nhưng, không phải bây giờ cô đã ở đây rồi sao?"

Nói tới đây, gương mặt Triển Hi bừng sáng thoáng tràn đầy sức sống.

Đinh Đan ngập ngừng:"Vậy....tôi thực là robot sao?" Dù biết rằng bản thân không phải người, nhưng nghe sự thật từ miệng người khác...cảm giác rất đau khổ.

Triển Hi ngạc nhiên cười:"Ồ! Sao cô lại nghĩ vậy?"

Cô cảm thấy có chút kỳ quái nghi hoặc:"Không phải sao?"

"Oh, không! Cô biết không? Cô là một tác phẩm hoàn mỹ của tôi." Bạch Triển Hi điềm nhiên chậm rãi giải thích.

"Tác phẩm hoàn mỹ?"

"Chính tay tôi cấy phân tử ribi vào người cô. Phân tử ribi, nói nôm na nó là cấu trúc điện tử cấy ghép vào bộ não giúp con người có chức năng phản xạ nhanh như người máy. Nói phức tạp thì..."

"Dừng! Dừng! Phức tạp khó sống lắm." Đinh Đan vội xua tay. Giời ạ, đợi cô nương này lý giải xong chắc cô lăn ra ngủ mất.

Triển Hi nở nụ cười đạm đạm:"Được rồi." Haha, cô biết ngay sẽ là như vậy mà.

"Mà này...cô nói cô tạo ra tôi. Vậy gương mặt này?" Thấy vẻ mặt 'rốt cục cô cũng hỏi' của Bạch Triển Hi, cô sững người.

Bạch Triển Hi vẫn im lặng cười, nhưng cô lại nhận ra cái gì đó không đúng. Một lát sau cô mới khó khăn nói từng chữ:"Cô là Hải Đan?"

"Cô biết không Đinh Đan, sở dĩ cô không thể tỉnh vì tôi không cách nào tìm ra phương thức khiến cô tỉnh lại sau khi gắn phân tử ribi vào não cô. Tôi đang tìm kiếm linh hồn thích hợp, Đinh Đan à." Nhìn qua ô cửa thấy bầu trời khoác lên vẻ u sầu tịch mịch, Bạch Triển Hi thì thầm.

Đinh Đan ngơ ngác khô khốc nói:"Tôi...không..hiểu.."

Triển Hi cúi đầu cười buồn:"Tôi sắp chết rồi. Ý tôi là linh hồn tôi sắp không cầm cự nổi nữa." Linh hồn không thích hợp làm cho cô càng ngày càng suy yếu, không siêu sinh, vĩnh viễn tan biến giữa vòng luân hồi.

"Lại gần tôi..."

Đinh Đan nương theo lời nói làm, đi tới gần giường của Bạch Triển Hi. Bạch Triển Hi không biết lấy sức lực từ đâu nắm tay Đinh Đan, kéo cô ngã lên giường.

Hai tay Triển Hi ghì chặt lấy vai cô, Triển Hi than nhẹ:"Cô không cần phải chịu đựng thân xác người không ra người, robot không ra robot nữa. Nhưng điều kiện chính là cô phải sống thay tôi. Yêu anh trai thay tôi nhé..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.