Xuyên Không Thành Nam Thê Của Điền Chủ

Chương 2: Chương 2: Thỉnh an




Ngoại tổ phụ của phụ thân Dạ Tử Nguyệt là em trai của vua Ninh Hạ. Mảnh đất Dương Châu do chính ông dẫn quân đánh chiếm nên được hoàng đế ban thành đất phong. Thời thế thay đổi, triều đại đổi chủ nhưng đất phong vẫn không bị thu hồi. Một phần là vì địa hình nơi đây dễ thủ khó công, thêm vào đó Dạ gia nơi đây rất được lòng dân. Có thể nói Dương Châu dưới sự quản lý của Dạ gia đã phát triển vượt bật thành một tiểu vương quốc.

“Không ngờ mình lại ôm được một “cái đùi” to như vậy!”

Lời cảm thán của Cố Chu Dao khiến thư đồng đằng sau vô cùng khó hiểu. Hai tay hắn thuần thục búi tóc, cài trâm cho chủ tử, ngây ngô lên tiếng: “Cơ thể của chủ tử rất cân đối, đùi không to chút nào.”

Cố Chu Dao nghe lời nói ngây ngô kia của Tài Nhân thì cong môi cười.

“Làm sao ta lại có một thư đồng ngốc nghếch như ngươi nhỉ?”

“Tiểu nhân cũng không rõ lắm, từ bé tiểu nhân đã theo người. Gia tộc người gặp nạn, phụ thân người đã thu xếp cho hai ta chạy trước. Khi đó chủ tử còn nhỏ chính tiểu nhân đi xin đồ ăn về cho người đấy, tiểu nhân rất thông minh không có ngốc chút nào.”

Thư Đồng vừa giúp chủ tử của hắn chỉnh trang y phục vừa phản bác hai từ “ngốc nghếch” kia của y. Trong lúc chủ tử chịu đói chính hắn đã đem thức ăn về vậy mà chủ tử lại nói hắn “ngốc”, chủ tử sau khi mất trí nhớ thật khó hầu hạ.

“Được rồi, thu lại khuôn mặt ấm ức của ngươi đi.”

Tay của Cố Chu Dao đặt lên đầu Tài Nhân dịu dàng xoa nhẹ như muốn dỗ dành hắn. Từ trước đến nay hai người chủ nô hắn tuy có thân nhưng chưa bao giờ chủ tử xoa đầu hắn như vậy.

Cố Chu Dao cất bước đến, hai tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Ánh nắng chói chang trong phút chốc rọi vào trong khiến căn phòng trở nên ấm áp. Nam nhân khoác trên người y phục lục lam sắc thanh tao, bước đi nhẹ nhàng pha chút yểu điệu. “Dung mạo tựa Phan An” làm cho những hạ nhân xung quanh phải dừng công việc lại trong chốc lát để nhìn y.

Nếu có người hỏi trên đời này thật sự có nam nhân xinh đẹp như châu ngọc không? Chắc chắn họ sẽ trả lời là “Có“. Chính là Cố quân nhà bọn ta.

Ánh mắt Cố Chu Dao đảo liên tục nhìn xung quanh, mọi biểu cảm, sắc thái trên khuôn mặt của bọn họ đề bị y thu vào mắt. Ai có thể chống lại vẻ đẹp tinh tế này của y chứ?

Dạ gia đúng là người hoàng tộc, y đi đã mỏi cả chân rồi mà vẫn chưa tới từ đường.

Dọc đường đi xung quanh là những cây cảnh y chưa bao giờ nhìn thấy. Ở thế giới này, hạt giống tốt đến mức nào mà một cây lại nở ra hai loại hoa khác nhau được kia chứ? Tưởng chừng rất khó dung hòa hai màu hoa nhưng thật ra lại vô cùng hoàn hảo, một đóa màu nóng một đóa màu lạnh, bông to nở rộ bông nhỏ thu vào khiến Cố Chu Dao suốt dọc đường đi không thể rời mắt.

Đến khi thư đồng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở đã đến nơi Cố Chu Dao mới rời khỏi tiên cảnh. Tài Nhân đi phía sau chủ tử của mình, cùng y bước vào. Trước mắt Cố Chu Dao là bài vị tổ tiên từ nhiều đời của Dạ gia, bước chân vào không khí uy nghiêm trong phòng khiến y có chút căng thẳng.

Sau khi nhìn qua một lượt các bài vị, Cố Chu Dao nhận thấy dường như có người đang nhìn mình. Quay đầu qua bên phải, hình ảnh trước mắt khiến y giật mình. Trời ơi! Như ma vậy nè. Trong phòng còn có bốn nữ nhân nữa, người uy nghiêm ngồi trước có lẽ chính là lão phu nhân, bên cạnh chắc là phu nhân.

Thư đồng đứng phía sau thấy chủ tử thất thần thì đi lên nửa bước, hai tay vươn ra đỡ Cố Chu Dao đến trước mặt lão phu nhân. Cố Chu Dao ý thức được bản thân thất lễ liền thuận theo quỳ xuống, nhận tách trà từ tay hạ nhân bắt đầu dâng lên cho lão phu nhân.

Lão phu nhân sắp qua đãi niên nhưng sắc thái hồng hào, nghiêm túc hòa ái đan xen khác xa hoàn toàn hình ảnh mẹ chồng khó tính trong đầu Cố Chu Dao. Kế đến là dâng trà cho phu nhân, nữ nhân trước mặt đúng là có thần thái của chính thất. Thần sắc thanh tú, nhẹ nhàng, hoạt sắc sinh hương đúng là không ai sánh bằng.

“Mấy ngày trước nghe tin Cố quân khó qua khỏi, hôm nay thấy sắc mặt của Cố quân tươi tỉnh, hồng hào chắc hẳn đã bình phục rồi. Lần đầu thỉnh an không những trễ ba ngày còn bắt lão phu nhân phải đợi, thật khiến ta đây mở rộng tầm mắt.”

Dâng trà xong Tài Nhân tiến đến đỡ Cố Chu Dao đứng dậy. Cơ thể này phải nói là yếu ớt quá mà, mới quỳ có bao lâu đâu đã choáng váng. Lời nói của Tuệ di nương to rõ, tròn chữ Cố Chu Dao nghe không sót lời nào, vốn dĩ y muốn sống yên ổn qua ngày nhưng sao phiền phức lại tự tìm đến nhỉ?

Tuệ di nương vào phủ chưa bao lâu thì mang thai, sau đó hạ sinh trưởng tử cho Dạ gia vì thế nàng ta rất đắc ý. Nhưng lần này nàng ta đã chọc sai người rồi, Từ Trạch trước đến này chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt.

“Đa ta Tuệ di nương quan tâm. Ta từ nhỏ đã ốm đau nhiều bệnh, đi đứng chậm chạp không khỏe mạnh như người khác. Thuở nhỏ có một đạo sĩ xem tướng cho ta nói rằng ta phước lớn mạng lớn sống rất thọ. Tuệ di nương thay vì lo cho ta thì nên bỏ chút công sức tích đức, tăng tuổi thọ mai này cùng ta hưởng an nhàn với các nhi tử.”

Cố Chu Dao đứng vững, chậm rãi đáp lời. Tưởng có mình ngươi biết rủa người khác chết sớm không bằng! Vũ Giai Tuệ không ngờ một nam thê lại dám khua môi múa mép như vậy với nàng. Tuệ di nương tức muốn điên người nhưng lão phu nhân còn ở đây, nàng ta không dám động thủ.

“Cố quân mới đến chưa hiểu quy củ con chấp với y làm gì? Tuệ di nương dù sao cũng là người vào trước con phải biết lựa lời nói sao cho lễ phép.”

Lão phu nhân nhìn khói lửa sắp bùng thì lên tiếng, lời nói nhẹ nhàng từ tốn nhưng đầy uy nghiêm. Những thê thiếp ở đây đều do chính tay bà đưa vào, tuy nhi tử không phản đối nhưng cũng không chấp nhận.

Dạ gia gần mười năm nay chỉ có mỗi trưởng tử ốm yếu do Tuệ di nương sinh ra, đã nhiều lần lão phu nhân nói chuyện với nhi tử nhưng sau sự việc đó, nhi tử đã không còn thân cận bà như trước. Người đành tìm cách nạp thiếp cho hắn nhưng đến nhìn hắn cũng chẳng muốn nhìn.

Lão phu nhân lo lắng suốt thời gian dài, một tháng trước có tên đạo sĩ đến khuyên bà nên đi tìm một nam nhân sinh ngày âm tháng âm năm âm gả cho Dạ Tử Nguyệt mới giải quyết được. Khó khăn lắm lão phu nhân mới tìm được Cố Chu Dao, nàng phải bảo vệ người này thật tốt chờ nhi tử hồi tâm chuyển ý.

“Tuệ di nương thứ lỗi, ta thất lễ rồi.”

Lời nói của lão phu nhân tuy là nói cả hai nhưng thật ra vẫn là thiên vị Cố Chu Dao hơn. Y không biết vì sao lão phu nhân lại đứng về phía mình nhưng có được lòng mẹ chồng là có tất cả rồi.

Ánh mắt Vũ Giai Tuệ nhìn Cố Chu Dao đầy tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được y. Tuệ di nương cố kìm nén cơn giận hành lễ rồi lui xuống. Nếu nàng còn ở đây chắc chắn sẽ bị Cố Chu Dao chọc cho tức chết.

“Cố quân mới vào còn chưa hiểu rõ quy củ, ta giao con cho phu nhân dạy bảo. Nhũ mẫu bên cạnh phu nhân là người có nhiều kinh nghiệm sẽ khiến con nhanh chóng hòa hợp với nơi này hơn.”

Lão phu nhân hiền hậu mỉm cười nhẹ nhàng giao phó, Cố Chu Dao đang vui vẻ nghe vậy thì ỉu xìu. Không phải chứ, lời nói này là muốn y học mấy quy tắc dài ngoằng thời cổ đại sao?

“Ta mệt rồi, phu nhân hãy thay ta để ý đến Cố quân.”

Từ nãy giờ Bạch Cẩn Mai ngồi im lặng nhìn nam thê mới vào chống đối với Tuệ di nương cùng sự thiên vị của lão phu nhân, nàng đã nắm bắt được tất cả. Phu nhân hiểu dụng ý của lão phu nhân, dù có thiên vị Cố quân nhưng đích thứ khác biệt.

“Cố quân đã bình phục rồi thì từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học quy củ. Mời đi theo ta.”

Phu nhân tuy còn trẻ nhưng cũng đã sống ở Dạ gia gần mười năm, những sải bước ung dung quý phái thể hiện rõ uy quyền của chính thất. Cố Chu Dao không còn cách nào đành phải đi theo, khi đi ngang qua người phụ nữ từ nãy giờ luôn im lặng kia trong lòng y cảm thấy có chút đáng sợ.

Người im lặng luôn là người đáng sợ nhất.

Điền trang rộng lớn, phu nhân dẫn Cố Chu Dao đi mấy vòng thì tới trước một căn phòng không có cửa. Đúng vậy! Nơi này bên trong có đồ dùng đầy đủ nhưng không có một cánh cửa nào nên từ ngoài có thể nhìn rõ tất cả.

“Từ nay mỗi ngày vào giờ thìn đến giờ tuất Cố quân sẽ ở đây học quy củ, sau giờ tuất sẽ là thời gian riêng của người. Mỗi ngày ta sẽ đều kiểm tra thành quả học tập của Cố quân nên mong Cố quân cố gắng thể hiện thật tốt, không phụ lòng sự tin tưởng của lão phu nhân.”

Phu nhân dẫn Cố Chu Dao đi một vòng, ngoài giường, bàn ghế, thư án ra những thứ khác y chưa từng nhìn thấy bao giờ. Phu nhân dẫn y trở về sảnh chính, nơi đó xuất hiện thêm một người nhìn trông hết sức nghiêm khắc.

“Nhũ mẫu giúp ta dạy quy củ cho Cố quân, giờ tuất ta sẽ quay lại.”

Sau lời nói đó phu nhân quay gót rời đi. Từ xưa đến nay, Từ Trạch được chiều chuộng, sống buông thả tự do quen rồi, bây giờ phải học quy củ, sao không nói trực tiếp với y rằng nhảy sông luôn đi, thật đau khổ quá mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.