- Tiểu thư,tiểu thư...người đừng chạy,kẻo vấp ngã..
- Ngươi muốn phạt ta tội ăn vụng thì có. Lêu lêu. Đừng có hòng bắt được ta..
- Không phải mà tiểu thư,người đừng có...hộc...phù...đừng chạy nữa..Nay trong gia có khách,người...người...đừng nháo..
- Tại sao ta không được nháo? Khách thì sao? Nhà của ta,ta thích phá đâu thì phá..Haha!!Oái...
- Tiểu thư!!! A...Vương...
Thân hình nhỏ nhắn của Đắc Kỳ lơ lửng giữa không trung,cách mặt đất khoảng chừng hai gang tay. Tiểu quỷ ngước lên nhìn,bắt gặp gương mặt nam nhân không một chút sắc,lạnh lùng như băng đang chằm chằm nhìn mình. Tiểu quỷ phi lễ,phồng má mắng hắn một câu “ Biến thái” làm tất cả người hầu kẻ hạ trên dưới đều quỳ rạp trên đất,ngay cả người mà tiểu quỷ gọi là “ lão đầu tử” mặt trắng bệch,hồn bay phách lạc.
Đắc Kỳ hai tay nắm chắc tay nam nhân,coi như làm bệ bám,cả người rung lắc,giao động qua lại. Nam nhân càng nhìn càng thấy kì lạ. Đầu hiện ra một chữ “khỉ” để hình dung về Đắc Kỳ.
Mấy người hầu hay đi theo Đắc Kỳ lén la lén lút nhìn,trong lòng chỉ thầm mặc niệm. Tiểu thư à tiểu thư. Người..người dừng lại đi. Y không thể đụng tới đâu. Người ngàn vạn lần đừng dùng chiêu đó.
Lăng Mặc cảm thấy cánh tay ngày một nặng. Trong một chút lơ là,liền buông thõng tay,khiến tiểu quỷ rời khỏi sự khống chế của hắn.Trong một khoảnh khắc,Lăng Mặc thấy Đắc Kỳ cười. Cảm giác không tốt,theo bản năng,hắn lùi lại hai bước. Nhưng sau đó chỉ thấy,Lăng Mặc nhăn mày ôm mạn sườn. Xem vẻ mặt có lẽ là vô cùng đau đớn.
- Ple...
- Tiểu quỷ,con đứng lại cho ta. Ai cho con chạy? Người đâu,mau bắt tiểu thư giữ lại.
- Lão đầu tử,ta là con gái của người. Có người khi dễ ta trong lãnh địa người cai quản,người không đứng về phía ta thì thôi,còn mắng ta. Lão đầu tử,tối về,ta chặt đôi cái giường của người..
- Tức chết ta mà. Các người còn quỳ,mau bắt tiểu thư lại cho ta.
Đắc Quân chỉ chỉ tay về Đắc Kỳ,mặt đỏ gay quát lớn. Chỉ thấy Đắc Kỳ quay lưng về phía ông,cố ý làm điệu bộ không chút lễ tiết,lấy tay đập vài cái vào mông mình rồi chạy biến,bỏ lại một tràng cười sảng khoái.
Lúc này hộ vệ bên cạnh Lăng Mặc mới đuổi đến.Người nọ va vào người kia càng khiến không khí trở nên hỗn loạn. Lăng Mặc đưa tay quệt vệt máu nơi khóe miệng đang trào ra. Hộ vệ liền hoảng,đưa cho hắn một bình thuốc:
- Vương,người bị thương rồi.
- .....
Lăng Mặc bóp nát bình thuốc trong tay,không nói không rằng,rời khỏi thừa tướng phủ,men theo đường chạy của Đắc Kỷ mà rời đi. Đắc Quân càng trở nên khó nói khi đối diện với người thân cận nhất bên cạnh Lăng Mặc. Đúng là một lời khó nói hết. Dương Đắc Kỳ,con là muốn bức chết cha thì mới vừa lòng có đúng không?
Trong khi đó,Đắc Kỳ vẫn đang nhởn nhơ ngao du khắp phố phường. Tiểu quỷ chạy hết từ quầy hàng này tới quầy hàng nọ,một nơi nếm thử một ít.
- Bá mẫu đáng yêu,hài nhi đói rồi. Người làm ơn cho tiểu hài nhi một miếng nha
- Vị bá bá này,nhìn là biết người tốt. Người đại phát từ bi cho con một miếng nha
- Tỷ tỷ xinh đẹp,tiểu muội đói rồi. Cho muội một miếng có được không?
Có lẽ cách đây ba tháng. Một tiểu cô nương lúc nào cũng chân nọ đá hài kia bị một đám người rượt đuổi,liên miệng gọi “ tiểu thư” là một cảnh tượng gì đó vô cùng vô cùng khó hiểu giữa một kinh kì trọng phép tắc lễ nghi như này. Lâu dần thành quen,họ cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa. Chỉ có điều,hôm nay,con phố hình như hơi vắng
- Tiểu quỷ,muội đi một mình sao?
Đắc Kỳ ngoái lại đằng sau rồi mỉm cười gật đầu. Con nhà ai mà đáng yêu vậy. Đôi má hồng,cặp mắt to tròn. Đúng là hiệu ứng chết người mà.
- Tiểu quỷ,qua đây,bá bá cho ngươi ăn mì.
- Oaa...Bá bá,người thành công rồi sao?
- Ngươi ăn thử đi,xem có ngon không? Là công sức của ngươi hết đấy.
Đắc Kỳ vừa ăn mì,vừa giơ ngón cái về phía ông lão quá tuổi trung niên:
- Bá bá,tay nghề của người...đỉnh nhất..phu..phu...
- Haha,tiểu quỷ,xem cái nết ăn của ngươi kìa.
Đắc Kỳ chỉ lắc lắc đầu rồi tiếp tục ăn. Tiểu quỷ sảng khoác bê tô mì lên uống trọn toàn bộ nước dùng nhưng đến khi đặt đồ về chỗ cũ,bát trong tay tiểu quỷ liền vỡ tan tành.Rồi...chiếc bàn đâu? Chợt thấy một người nam nhân một bụng cau có đang hướng nhìn lên phía trên.
- Ngươi,là ai vậy hả? Đền tiền cho bá bá nhà ta mau!!
- Ngươi...Khụ...
- Còn ngươi nữa. Hắn nợ ta tiền chưa trả,ngươi còn dám chém hắn.
Đắc Kỳ dùng hai ngón tay chặn lưỡi kiếm. Cả người hắc y nhân cứ thế lơ lửng,cuối cùng thế nào lại ngã sõng trên đất