- Xảo Nhu tỷ...
- ....
Xảo Nhu xoa xoa đầu Xảo Nhi. Nha đầu nãy còn tươi cười,bây giờ mặt ủ dột,méo xệch nhào đến ôm ngang eo Xảo Nhu,như muốn giữ người,không muốn để nàng rời đi
- Xảo Nhu tỷ,có ai bắt nạt tỷ thì về với Xảo An a. Xảo Vân sẽ thay tỷ đòi lại công đạo
- Phải đó. Xảo Vân khỏe lắm. Xảo Vân có thể giúp tỷ.
- “gật”
- Xảo Nhu tỷ,Xảo Nhi yêu tỷ lắm. Ở đó học khó quá thì tỷ về nhà với muội nha. Muội sẽ phụ tỷ trong bếp,không lười biếng,không ăn vụng đâu. Hic..
- ......
- Cầm lấy
Xảo Nhu giơ tay ra trong không trung bắt lấy. Tử Đình lạnh lùng quay người. Hai tiểu tử kia len lén cười. Tử Thành nhận được một cú đá đau điếng liền chỉnh lại giọng:
- Xảo Nhu tỷ,đây là bùa bình an hôm qua Tử Đình không chịu ngủ,lén lên núi,phá tan chùa của các sư tăng để lấy cho tỷ đó.
- Nhiều chuyện,dài dòng.
- Tỷ,là tấm lòng của Tử Đình a - Tử Long chen ngang - Tử Đình hàng ngày hay gây chuyện với tỷ,nhưng thật ra rất rất yêu tỷ đó..Haha...Đừng có đánh đệ..
Một trận hỗn loạn giữa ba tiểu tử trong nhà. Đắc Kỳ ngồi trong xe ngựa ngáp dài một tiếng.Nhà có nhiều trẻ con,đau đầu thật a.
Xảo Nhu nhìn theo Tử Đình rồi bật cười. Xảo Nhu cười đẹp tựa như nắng mai vào buổi sớm. Tử Đình thôi đánh nhau,hai gò má khẽ đỏ,ngây ngốc đứng ngắm nhìn.
- Ta...Ta..cũng yêu..yêu..mọi người..
- Đắc Kỳ tỷ..Oa...huhu...Không cho Xảo Nhu tỷ đi đâu - Xảo Nhi đá đá vào bánh xe ngựa - Tỷ để Xảo Nhu tỷ ở nhà với muội đi. Tỷ ấy yêu muội lắm. Tỷ ấy đi rồi,có người bắt nạt tỷ ấy thì sao..Hức...
- Muội mặc kệ,muội không biết đâu - Xảo Vân gào lớn - Đẻ Xảo Nhu tỷ ở nhà cho muội..Huhu...Xảo Nhu tỷ đi rồi. Ai nấu đồ cho muội ăn.
Xảo An lớn gan hơn,trực tiếp nhảy lên xe ngựa,đi vào trong nằm ăn vạ với Đắc Kỳ. Đắc Kỳ cười không kịp ngậm miệng,thò tay qua ô cửa sổ,vẫy vẫy tay ra hiệu cho Xảo Nhu lên xe,còn bản thân ôm Xảo An ngang eo,ném về phía Tử Long cho tiểu tử đỡ. Xảo An nước mắt nước mũi tèm nhem,tức giận cắn vào vai Tử Long một cái thật đau. Tiểu tử cắn răng chịu đựng,đúng là ngồi yên cũng phải chịu đòn.
Xe ngựa bắt đầu chạy,Đắc Kỳ là người trực tiếp cầm lái,mặc kệ những tiếng khóc đòi người đằng sau,nàng vui vẻ liếc về phía Xảo Nhu khẽ hỏi:
- Cảm giác thế nào? Có vui không?
- Ưm...
Xảo Nhu ngại ngùng khẽ gật đầu,lén đưa tay lau nước mắt.Cảm xúc này thật khó tả. Có một chút không lỡ lại có mỗi chút mới mẻ. A...cái thứ cảm giác đã mất từ lâu này...
Thời gian đi tới đế đô rất dài.Xảo Nhu cùng Đắc Kỳ đứng trước chiếc cửa to lớn của học viện cũng đã quá trưa.
Ngửi mùi thức ăn khiến Đắc Kỳ nhăn nhó xoa bụng. Vẫn là nên đi ăn trước thì hơn. Đắc Kỳ cứ thế quay xe mà không biết chủ viện sốt ruột trông ngóng từ sáng tới giờ.
Là người của Tòa Bảo Các gửi đến. Lại nói còn là người thuộc về Nhất trụ thì cho lão cả mười cái mạng cũng không dám đắc tội. Tuy nhiên đây là thông tin tuyệt mật,chỉ những người xứng đáng mới được biết.
Lại nghe nói Nhất trụ mới này làm việc công minh,minh bạch nhưng tàn ác,nhẫn tâm hơn An Nhất Tâm nhiều. Độ bạo ngược của An Nhất Tâm nổi tiếng tứ châu,người có thể trên cơ y,thì không biết sẽ là người bá đạo đến mức nào.
- Muội muốn ăn món nào?
- .....
- Không biết chọn? - Đắc Kỳ ra vẻ hiểu ý
- “Gật”
- Tiểu nhị,bốn món ngon nhất mà có thịt tới đây.Mang một chút đồ uống có vị ngọt lại thêm vài món điểm tâm nổi tiếng nữa. Nhanh nhất có thể,bằng này,đủ chưa?
- Dạ,dạ..Khách quan,đủ rồi ạ. Đồ của khách quan sẽ được đem lên ngay ạ.
Tiểu nhị quay gót thì một đám người vô danh tiểu tốt tới. Cũng là một nha đầu,huênh hoang một tay khoanh trước ngực,một tay chỉ năm ngón về phía hai người:
- Hết chỗ rồi. Bàn này ta nhìn thấy trước,ta muốn.
- .....
Xảo Nhu thì vẫn vậy,một bộ mặt liệt không cảm xúc. Đắc Kỳ ra vẻ không hiểu,già bộ ngoáy ngoáy lỗ tai rồi phủi bụi. Phải nói,bên này nha đầu kia cao ngạo bao nhiêu thì bên kia hờ hững bấy nhiêu. Xảo Nhu vẫn bận ngắm nhìn chiếc bùa bình an của Tử Đình,đáy mắt lộ vài tia ấm áp. Còn Đắc Kỳ,nàng thì sao? Nàng chán nản khều khều tay Xảo Nhu,cố ý trêu ghẹo Xảo Nhu.Một cảnh tượng,có chút kì dị