Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 52: Chương 52




- Giết.

- Ta nói này nha đầu,muội còn chưa nhập học chính thức đâu a?

- Đắc Kỳ.

Ánh mắt Xảo Nhu thay đổi,lộ rõ vẻ ủy khuất. Nha đầu chỉ vào một góc sách bị nhàu nát rồi rơm rớm nước mắt. Đắc Kỳ bật cười xoa đầu Xảo Nhu:

- Sẽ trở về nói Tử Đình kiếm cho muội nhiều một chút. Không được khóc.Ngoan ngoãn ở lại đây học tập cho tốt.Lát nữa sẽ có người tới đón muội về biệt viện. Lão già kia - chỉ An Nhất Tâm - là người quen của ta. Muội không thích ở học viện,không sao. Nhà lão già này có rất nhiều phòng,muội cứ đến ở là được.

- Tiểu nha đầu là người của ngươi sao? - An Nhất Tâm tò mò bước lên nhìn Xảo Nhu thầm đánh giá - Không có gì đặc biệt.

- Không có gì đặc biệt cũng không đến lượt lão già nhà ngươi phán xét a - Đắc Kỳ đưa tay giả bộ quạt - Chăm sóc Xảo Như cho tốt. Thiếu tiền cứ đến chỗ ta lấy là được.Quản cho tốt đám đệ tử của ngươi - Đắc Kỳ ghé sát tai An Nhất Tâm nhỏ giọng - Nếu không,ta sẽ ném chúng vào lò luyện thuốc đấy

- An Nhất Tâm hiểu.

- Hừ.

Đắc Kỳ một lần nữa thay đổi thái độ,quay qua Xảo Nhu với nụ cười tựa nắng sớm mai,lưu manh hôn lên đôi má hồng phấn lộn đáng yêu:

- Tỷ còn phải về chăm sóc cho lũ nhóc kia. Muội muốn bảo vệ họ thật tốt thì phải học cho giỏi. Ta không cần muội đứng nhất nhưng ta chỉ cần muội là kẻ sống sót sau cùng. Kẻ nào ngáng đường thì giết. Trời sập xuống,muội chỉ cần nhìn lên phía trên,tỷ sẽ gánh hết cho muội.Có biết chưa?

- Biết.

- Ngoan. Chủ viện sắp đến đón muội rồi. Muội muốn ở với ai cũng được hết. Tiền,tỷ để trong tay nải,thiếu thì đến chỗ lão già này lấy,có biết chưa?

- Biết.

- Không được khóc,có hiểu không?

- Hiểu.

Xảo Nhu gật đầu nhưng vẫn không ngăn được hai hàng nước mắt đang chảy xuống. Đắc Kỳ một nhìn lại dù chỉ một chút,bỏ mặc tiểu nha đầu thút thít gọi không thành hai chữ “ Đắc Kỳ“. Thế giới bao la,khắp chốn đều là kẻ thù. Ta thà để các muội tự sống tự ngẩng cao đầu,tự sinh tự diệt còn hơn bảo vệ các muội trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Đắc Kỳ liếc nhìn Giản Thiên Ưng. Ánh mắt trầm lắng,lạnh lẽo,sắc như dao găm từng từ cảnh cáo tiểu tử:

- Đến gần tiểu muội của ta một bước,ta lấy một miếng thịt củ ngươi bù vào,Giản tiểu vương gia à.

- ....

“Người này không thể chọc. Tưởng chừng vô hại...nhưng quá nguy hiểm “

Giản Thiên Ưng theo bản năng né tránh ánh nhìn như muốn chọc sâu vào tim gan của tiểu tử. Lần đầu tiên,ngoài cha có người tạo cho tiểu tử một loại áp lực lấn áp tới kinh người như vậy,thậm chí,ngay cả sát khí cũng khiến người ta bất giác chùn bước lúc nào không hay.

Không còn chỗ dựa,Xảo Nhu bất lực ôm chân An Nhất Tâm để che đi những giọt nước mắt đang lăn dài. Nha đầu cắn môi,cố gắng không phát ra tiếng động. Đắc Kỷ ghét người nhu nhược yếu đuối. Nếu nhu nhược yếu đuối thì nàng không cần nữa. Nhu nhược yếu đuối lại càng không thể bảo vệ bản thân chứ đừng nói đến người khác. Ở nhà con Xảo Nhi,Xảo Ân,Xảo Vân,Tử Đình,Tử Long và Tử Thành. Bọn họ còn nhỏ. Mặc cho Đắc Kỳ cho những bài huấn luyện nhỏ với bọn họ nhưng...Xảo Nhu đã hứa bảo vệ họ thật tốt.

Xảo Nhu phải nỗ lực. Làm người không thể làm kẻ thất hứa. Xảo Nhu còn phải trở nên mạnh mẽ để trở về trả thù cho mẫu thân.

Nhìn dáng lưng hao gầy của Đắc Kỳ dần mất hút,Nhiếp Khương Dương thất thần một hồi lâu. Không hiểu sao,hắn lại bất giác chạy theo nàng để rồi phải chứng kiến cảnh tượng chia ly đau lòng như bây giờ.

Đối với người thường mà nói,được vào học viện đế đô Yên Nam là một cơ may ngàn năm có một. Đối với quý tộc gia thế phồn thịnh thì đây chính là niềm sung sướng không thể đong đếm. Đối với người của hoàng thất thì lại là một cơ hội phát triển,tiền đồ vô lượng,là cách để lôi kéo thế lực. Nữ nhân kia,là lần đầu hắn nhìn thấy. Khắp cái mảnh đất Yên Nam này,có nơi nào hắn chưa đặt chân đến? Cao thủ cũng chạm mặt vô số. Nhưng nguồn lực tỏa ra xung quanh Đắc Kỳ chưa từng được ca tụng ở bất kì một người nào. Nàng...rất mạnh.

Nhiếp Khương Dương nhìn sang Xảo Nhu nay đã nín khóc. Nha đầu cầm cuốn sách đập đập nhẹ vào trán,như để trấn tĩnh bản thân. Hành động này nhất thời khiến Khương Dương mềm lòng. Tiểu quỷ tâm can của hắn cũng thường hay làm như vậy,với chính bản thân nàng và với những người xung quanh. Lần đầu gặp Nhiếp Khương Dương cứ luôn nhăn nhó,nàng tò mò chạy lại rồi cứ thế đánh y. Từ đó hai người cứ vậy mà quen..Thật hoài niệm.

- Nha đầu,muội có muốn về ở với bản vương?

- A...

Xảo Nhu ngước lên. Là người giống trong bức tranh mà đêm nào Đắc Kỳ tỷ cũng ngắm nhìn rồi lặng khóc. Dáng vẻ ấy của tỷ giống y hệt mẫu thân của nha đầu,mỗi lần nhớ cha nơi chiến trường..Lần đầu tiên trong đời,ngoài Đắc Kỳ,xuất hiện một người nữa khiến Xảo Nhu nói quá hai từ:

- Nhiếp Khương Dương?

- Ân? Muội biết tên sao?

- Đắc Kỳ..tỷ...cung..cũng biết..

- Đắc Kỳ tỷ mà muội nói,là người vừa đi sao?

- “Gật”

Nhiếp Khương Dương im lặng,đáy mắt mơ hồ lóe lên một tia hi vọng nhưng chưa được lâu thì vụt tắt. Đắc Kỳ đã chết rồi. Xác muội ấy được tuẫn táng trên sông Lam Hạ. Nhiếp Khương Dương, ngươi tỉnh lại đi.

- Muội sẽ đến biệt viện của ta chứ?

- Ân.

- Tiểu nha đầu này là của ta rồi. - An Nhất Tâm nói lý - Tiểu quỷ nói giao lại cho ta.

- Không muốn.

Xảo Nhu vùng ra,chạy lại ôm chân Nhiếp Khương Dương nhất quyết không buông. Cùng lúc ấy chủ viện tới. Xảo Nhu miễn cưỡng liếc nhìn một cái rồi quay ngoắt người không thèm đếm xỉa.

An Nhất Tâm hận ở trong lòng nhưng cũng không thể làm gì. Đắc Kỳ chỉ nói nếu nha đầu không có chỗ ở thì có thể tới tìm y. Vấn đề nằm ở chỗ,tiểu nha đầu kia ngang bướng y hệt Đắc Kỳ,không chịu theo lão. Hơn nữa,người khiến Đắc Kỳ dùng quyền hạn tối cao chèn ép Tòa Bảo Các phải lấy cho được xuất học cuối cùng ở lớp Thiên. Nha đầu nhìn đơn giản thế thôi,nhưng có lẽ cũng không tầm thường a? Cốt các y hệt Dương Đắc Kỳ. Bên ngoài mỏng manh nhưng bên trong là thú dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.