Dịch Lăng Mặc ngồi ở ở sau lán che,quan sát biểu hiện của Đắc Kỳ. Nhưng hắn nào hay biết,nữ tử bản thân ngày đêm mong nhớ nay đã trưởng thành và cách hắn không quá xa,chỉ vài bước chân. Cái đáng sợ không phải khoảng cách,mà chính là ở gần nhau đến vậy nhưng chẳng thể nhận ai đối phương là ai.
- Tiểu cô nương không lo cho nha đầu phía dưới sao? - Tiểu hoa đán bắt chuyện với Đắc Kỳ
- Nếu muội ấy thật sự bị giết thì là số phận của muội ấy.
- !!!!
Ôn Dịch Tâm ngây người trước câu trả lời của Đắc Kỳ. Hai người không có quan hệ huyết thống hay sao? Dù không phải như thế thì nha đầu này đoán chừng khoảng 10-11 tuổi,lại dễ dàng nghe lời giao mạng sống của bản thân ra như vậy sao?
- Xong rồi.
Đắc Kỳ thản nhiên vỗ tay. Ôn Dịch Tâm quay đầu.Mùi máu tanh sộc lên mũi đến gai người. Một đám nam nhân nằm rạp trên đất,bỏ lại một mình Thẩm Thanh Thu sợ hãi run lẩy bẩy. Ánh mắt của Xảo Vân điên cuồng đến lạ,chầm chậm tiến về phía y. Những người đứng xem được một phen trầm trồ,không ngừng tán thưởng.
Đắc Kỳ cầm theo chùm nho,một lần nữa tiếp nền đất lạnh,quỳ gối trước Xảo Vân. Nàng dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vệt máu còn vương lại trên đôi má xinh đẹp đáng yêu của nha đầu. Xong xuôi thì xòe tay ra. Nha đầu ngoan ngoãn trả lại cây chủy thủ về với chủ của nó.
Đắc Kỳ mỉm cười xoa đầu Xảo Vân,áp chùm nho vào má Xảo Vân:
- Làm tốt chắc chắn có thưởng. Cho muội.
- Nhỏ mọn.
Xảo Vân bĩu môi nhưng vẫn nhận thấy.
Đắc Kỳ tặc lưỡi. Không hiểu sao nàng lại nuôi dạy được mấy đứa tính tình cổ quái đến vậy. Xảo Nhu khó bảo thì cũng thôi đi. Bây giờ đến cả Xảo Vân cũng học theo tính xấu của nha đầu mặt liệt kia.
Cũng không phải ngẫu nhiên mà Đắc Kỳ nhảy lên chỗ của Ôn Dịch Tâm. Ở đó,nàng có thể nhìn kĩ và bao quát hơn mọi chuyển động của Xảo Vân để điều chỉnh lại giáo trình dạy võ cũng như các lỗi sai trong tư thế của nha đầu. Trong bốn năm đi theo Đắc Kỳ, Xảo Vân chịu rất nhiều đau đớn,trở thành người hữu ích để sống sót. Bây giờ khả năng của nha đầu,so với Xảo Nhu không kém là bao.
Đối thủ của Xảo Vân chủ yếu là thú rừng. Đắc Kỳ còn cho rằng,nếu giao thủ với con người,Xảo Vân sẽ lung lay. Nhưng có lẽ nàng toàn lo chuyện không đâu.
- Xảo Nhu tỷ..Xảo Nhu tỷ của muội đâu? Xảo An của muội...Huhu..Xảo Nhi cũng chạy đi mất rồi...DƯƠNG ĐẮC KỲ, ĐỒ ĐÁNG GHÉT..
- Hầy...
Đắc Kỳ bất lực vỗ trán. Xảo Vân chen vào giữa dòng người chạy biến. Nha đầu phải đi tìm ba người kia. Lần này xuống núi,không biết bao giờ mới có thể gặp lại Xảo Nhu,ăn món tỷ ấy nấu. Tất cả là tại Đắc Kỳ,làm tốn thời gian của nha đầu.
- Thì ra cô nương ấy tên Dương Đắc Kỳ.. - Ôn Dịch Tâm cảm thán -Tên này có chút quen tai a?
- Dương Đắc Kỳ, ở đâu?
Dịch Lăng Mặc rời chỗ ngồi,đi đến bên lan can nhìn xuống dưới
- Là tiểu cô nương khi nãy a. Nàng ấy vừa rời đi xong. Thật là một người thú vị.
- Nàng ấy đi hướng nào?
- Hướng đó - Ôn Dịch Tâm chỉ tay - Đuổi theo tiểu nha đầu nhà nàng ấy. Ấy...huynh đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa bàn xong chuyện
Ôn Dịch Tâm gọi theo nhưng dáng người đã khuất xa. Ôn Dịch Tâm thầm mắng:
- Cái tên mặt lạnh đó hốt hoảng cái gì chứ?
- Không thể trách hắn - Nam nhân còn lại đi ra - Dương Đắc Kỳ, lâu rồi mới được nghe.
- Ta cũng thấy quen tai.Tỉnh Lung,ngươi có nhớ là ai không?
- Đại tiểu thư của tướng phủ,con gái Dương Đắc Quân,Dương Đắc Kỳ
- A...cái người đã chết bốn năm trước đó à? Hả??? - Ôn Dịch Tâm cười cười - Chắc là người giống người mà thôi
- Hy vọng là thế.