Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 59: Chương 59




- Dịch Lăng Mặc,ngươi ở đâu a?

Ôn Dịch Tâm đẩy cửa lỗ mãn xông vào phòng của Dịch Lăng Mặc. Nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ phía bên trong,Ôn Dịch Tâm ngoan ngoãn ngồi rót trà,thưởng thức điểm tâm. Tỉnh Lung,theo sau, chậm hơn một bước.

Tỉnh Lung tính cách không đơn giản,thích ham mê ăn uống như Ôn Dịch Tâm. Y dạo một vòng quanh căn phòng. Cũng đã lâu rồi mới trở về. Cách bài trí này,một chút cũng không thay đổi. Lại nói,có một điểm khác biệt thì có lẽ là mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng đâu đây.

Tỉnh Lung tính cách điềm đạm ôn nhu,nhưng khi nhìn thấy chiếc túi thơm đặt trên chiếc kệ mà Dịch Lăng Mặc luôn để những đồ vật quý giá,y bất giác có chút bất ngờ. Là mùi của nữ nhân,tuy nhiên tay nghề thêu thùa có chút tệ. Nhưng sự thật là mùi hương này vô cùng độc đáo a. Đi khắp tứ châu,cũng đã biết hết mùi vị trên đời mà Tỉnh Lung tỏ ra vô cùng thích thú với thứ này.

Khứu giác của Tỉnh Lung rất mạnh. Y là dược sư chế tạo ra rất nhiều vật phẩm dành cho phái nữ.

Tỉnh Lung tò mò mở túi thơm ra xem. Bên trong chỉ đặt duy nhất một miếng ngọc bội màu ngọc bích. Ánh sáng xanh trong suốt tựa như báu vật thế gian. Bên trên khắc hai chữ “Tiểu quỷ” rất lớn. Bên dưới lại thêm một dòng chữ rất lạ,y không đọc được. Không lẽ là một loại ngôn ngữ cổ nào đó???

Lấy miếng ngọc ra,hương thơm mới thật sự nồng đậm. Có cảm giác như mỗi phần trên miếng ngọc,đều mang một tầng hương thơm khác nhau. Tỉnh Lung càng lúc càng thích thú ngắm nhìn,tận hưởng thứ lạ mà bản thân mới tìm ra ở nhà của Dịch Lăng Mặc.

Dịch Lăng Mặc trang phục chỉnh tề bước ra. Tỉnh Lung quay người đi đến trước mặt hắn chất vấn:

- Dịch Lăng Mặc, ta có thể gặp người làm ra thứ này được không?

- Ngươi lấy thứ đó ở đâu?

Dịch Lăng Mặc nhíu mày trước sắc xanh chói mắt của miếng ngọc. Tỉnh Lung phấn khích:

- Là chiếc túi thơm ở trên giá kia a. Ta thấy nó rất thơm.

- ......

Dịch Lăng Mặc đưa bàn tay ra. Tỉnh Lung hiểu ý đưa cả ngọc lẫn túi giao trả lại cho hắn. Vừa hay,mặt trước của miếng ngọc lại đập vào mắt hắn. Hai chữ “ Tiểu quỷ” làm nét mặt vốn điềm đạm của Dịch Lăng Mặc biến sắc:

- Thứ này là ngươi lấy từ trong túi ra?

- Phải. Ta lừa ngươi để làm gì? Là của cô nương nào vậy?

- Cái gì? - Ôn Dịch Tâm dừng ăn - Dịch Lăng Mặc, ngươi đinh líu gì tới nữ nhân? Có khả năng sao??

- .....

Tiểu quỷ..tiểu quỷ..nàng ấy cũng tên Dương Đắc Kỳ.... Đáng tiếc lại không thể thấy mặt của nàng ấy..Không lẽ Đắc Kỳ thật sự vẫn chưa chết?

- Ôn Dịch Tâm, ngươi có nhớ mặt của nữ nhân mà ngươi đứng cạnh sáng nay?

- Dĩ nhiên rồi. Một cô nương thú vị nha - Ôn Dịch Tâm một lần nữa tán thưởng - Chỉ có điều,đáng tiếc,mặt nàng ấy có một vết bớt màu xanh thật lớn,bên má trái. Nhà nàng ấy có vẻ rất đông con nha.

- Đông con? - Dịch Lăng Mặc gặng hỏi.

- Có bốn nha đầu. Một người rất nhỏ,khoảng tầm 5 tuổi. Một cặp song sinh trông rất hoạt bát. Phải kể đến tài năng võ thuật của nha đầu mắt vàng đó nha. Vô cùng lợi hại,nhanh đến mức ta cũng không theo kịp trận đấu. Còn một người cao nhất,trông có vẻ lớn hơn mặc đồng phục của học viện đế đô khoa võ nghệ. Bốn người đó đều gọi nàng là tỷ tỷ.

- Ngươi biết tên của nha đầu học ở Học viện đế đô không?

- Xa như vậy,ta làm sao nghe rõ.

- ....

- Dịch Lăng Mặc,người vì sao lại có hứng thú với nữ nhân đó a? Không phải trước giờ ngươi không lại gần nữ sắc ư? Dịch Lăng Mặc!!

- ....

Dịch Lăng Mặc nghi ngờ. Hắn có lẽ phải tới học viện đế đô một chuyến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.