Tối ngày hôm ấy.
Trên sông Chúc Linh.
Một con thuyền lớn chầm chậm trôi giữa làn nước trong trẻo. Tiếng đàn,tiếng hát,tiếng thiếu nữ chào mời lại thêm tiếng người góp vui ở phía trên.
Khung cảnh quả thật muốn có bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu.
- Nhã Hân tiên tử,Nhã Hân tiên tử đang ở đâu?
- Công tử a,người gấp gì chứ - Một nữ nhân tỏ vẻ hờn giận - Nhã Hân cô nương đang ở phía trong thay đồ,rất nhanh sẽ ra thôi
- Được được. Ta đợi.
Nhiếp Hỏa An tìm một chỗ ngồi thoải mái trên cầu Nguyệt San. Năm nào cũng vậy,Hoa Lâu cũng tới nơi này liền dừng lại,dù rằng không rõ lí do là gì.
“ Hỏa An công tử có lẽ đang hiểu lầm gì rồi.Là ta tự bán thân vào đây. Người thấy,ta cần rời đi sao?”
Trong tâm trí của Hỏa An vẫn vang vọng giọng nói ngọt ngào lại mang vài phần tư vị mỉa mai của Nhã Hân. Nàng ấy là tự hiến thân vào chốn thật giả lẫn lộn ấy? Một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành tới vậy,tại sao lại chọn con đường này? Là có kẻ phụ nàng,nhẫn tâm bỏ rơi nàng? Không thể,nếu chuyện đó xảy ra thì hắn chính là nam nhân bất hạnh nhất thế gian.
Vương Nhã Hân,nữ nhân này có thể chiếm đoạt tâm tư của bổn vương đến lúc nào đây? Hay sẽ tựa như những cánh hoa mẫu đơn đang trôi theo dòng nước?
Nhã Hân vén màn bước ra ngoài khoang thuyền. Tối hôm nay nàng không búi túi,tùy tiện vắt qua vai,đặt ra phía trước. Nàng cũng khá điểm son phấn,ánh mắt vẫn đa tình xinh đẹp động lòng người như vậy.
Nàng cầm theo cây đàn tì bà ngồi vào vị trí được sắp xếp từ trước. Ánh nền đồng loạt được thắp quanh thành tàu tạo nên một bức tranh thơ mộng giữa bầu trời đêm nhiều sao.
Nhã Hân bắt đầu cất tiếng hát,cất tiếng đàn. Dàn kĩ nghệ của Hoa Lâu cũng hòa vào nhịp điệu mà nhảy múa.
Sau ca khúc “ Vấn”,Nhã Hân đàn thêm một khúc “Tình Thương”,liên tục trong nửa khắc. Người thưởng thức thì không nói. Nhưng những nữ tử trên thuyền không khỏi trầm trồ trước sức kiên nhẫn kinh người của Nhã Hân.Còn nghĩ nàng vào đây là nhờ khuôn mặt xinh đẹp,ai có thể ngờ tài nghệ lại xuất chúng tới vậy. Tại sao một cô nương muốn tài năng có tài năng,muốn nhan sắc có nhan sắc lại lâm vào bức đường cùng như ngày hôm nay?
Xong việc,Nhã Hân uyển chuyển đứng dậy. Vài người lo nàng lao lực quá ngã xuống,vội chạy đến hộ giá. Mà Nhã Hân đâu phải loại người yếu đuối. Nàng từ chối với một nụ cười ôn nhu ấm áp. Xét cho cùng,đã hứa với Hoa Uyển Linh thì phải làm cho trót,hứa với tên nam nhân Vạn Hà kia thì cũng phải nói cho cố.
- Tỳ nữ tên Vương Nhã Hân,là người được Hoa Lâu bảo hộ không lâu. Nhã Hân tài nghệ thấp kém,hi vọng mọi người không chê - Nàng dừng một hơi thở rối tiếp tục - Nay Nhã Hân có hẹn với một công tử tên Vạn Hà giải thích ý nghĩa trong lời hát của tỳ nữ. Xin hỏi,Vạn Hà công tử liệu có ở đây?
- Nhã Hân cô nương,ta ở đây.
Trên bờ,một nam nhân nho nhã dân sinh giơ tay. Nhận thấy ánh mắt mỹ nhân đang hướng tới mình,nam nhân không hẹn mà cười,gương mặt si ngốc.
Nhã Hân cúi đầu,chắp tay ngang eo hành lễ.
- Tỳ nữ kính chào Vạn Hà công tử. Người đã ở đây,Nhã Hân cũng không làm tốn thời gian của các tỷ muội của Hoa Lâu,xin để Nhã Hân được giải thích
- Xin thỉnh giáo cô nương.
- Câu chuyện thứ nhất. Hằng Nga và Hậu Nghệ, một mối tình tuyệt đẹp, thế nhưng kết cục của hai người lại không được vui vẻ. Mối lương duyên giữa chàng thiện xạ và nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, trải qua bao nhiêu gian nan tưởng như họ sẽ được bên nhau, thế nhưng chàng lại bị người khác hãm hại. Hằng Nga đau lòng vì cái chết của tướng công, từ đó không ở lại nhân gian nữa. Nàng một mình ở cung trăng, lựa chọn cô đơn tịch mịch. Ta hỏi Hằng Nga, nàng sẽ cùng ai bầu bạn đêm nay?
- Câu chuyện thứ hai, Bạch Tố Trinh - nàng vốn là một con bạch xà tu luyện ngàn năm dưới đáy Tây Hồ, sau biến thành người và đem lòng yêu Hứa Tiên - một chàng thư sinh phàm trần. Họ kết duyên, sinh được một đứa con, dường như đối với họ không còn hạnh phúc nào hơn thế. Nhưng mọi chuyện bắt đầu rối rắm khi sư Pháp Hải biết được thân phận thật của nàng, nhốt nàng tại tháp Lôi Phong suốt hai mươi năm. Nhưng trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng được giải thoát, và Bạch Xà Hứa Tiên, ngàn năm lại trùng phùng.
- Câu chuyện thứ ba. Ta lại hỏi Ngưu Lang Chức Nữ, thất tịch mới được tương phùng. Chàng là một người chăn trâu lại đem lòng yêu người con gái thứ bảy của Thiên hậu. Hai người yêu nhau say đắm, nhưng khi mọi chuyện bị phát giác, Chức Nữ bị bắt về thiên đình, bỏ lại một mình Ngưu Lang tiều tụy, héo mòn. Chàng quyết định đi tìm vợ, và rồi thương xót trước tấm lòng của chàng, những con quạ xếp thành hình chiếc cầu để hai người gặp nhau. Cuối cùng, cả Thiên Hậu cũng bị mối chân tình của chàng cảm động, cho phép hai người được gặp nhau vào mùng bảy tháng bảy âm lịch hằng năm.
- Câu chuyện thứ 4. Ngày Chúc Anh Đài lên xe hoa gả cho Mã Văn Tài - người mà nàng không yêu dù chỉ một phân một tấc, nàng lén chạy đến mộ Lương Sơn Bá để tạm biệt người mình yêu lần cuối. Cổng mộ mở ra, nàng như mê dại lao đến, nắp mộ đóng lại. Giữa phần mộ chàng Lương, một đôi hồ điệp quấn quít mãi không rời, phải chăng đấy chính là linh hồn của hai người họ?
- Câu chuyện thứ 5. Trường hận ca kể về mối tình của Hoàng đế nhà Đường và một trong Tứ đại mỹ nhân cổ đại Trung Hoa: Dương Ngọc Hoàn. Tương truyền, Đường Huyền Tông vì say mê sắc đẹp của nàng mà quên ăn quên ngủ, bỏ bê triều chính. Sau này, Dương Quý Phi lại bị gán cho tội danh gây nên khởi nghĩa An Lộc Sơn, bị ép treo cổ tự vẫn. Đường Huyền Tông càng thêm đau xót nàng, thoái bỏ cả ngôi vị Hoàng đế.
- Câu chuyện thứ sáu, Trong Tây Sương Ký, liên quan đến hai nhân vật là Thôi Oanh Oanh và Trương Quân Thụy. Nàng là con gái quan lớn trong triều, sau lại về một sơn trang hẻo lánh ở, rồi nảy sinh tình cảm với Trương sinh. Nhưng rồi vì gia cảnh chàng quá nghèo khó, Thôi thị không đồng ý gả nàng đi. Sau, chàng lên làm quan thì lại có tin đồn chàng đã có thê tử. Khi nàng chuẩn bị gả cho Trịnh Hằng, may sao chàng về kịp. Hai người giải bỏ mối ngờ vực, kết nghĩa phu thê.
- Câu chuyện thứ 7. Ta muốn hỏi vấn vương trong Phượng Cầu Hoàng có tư vị gì, mà Trác Văn Quân lại bất chấp sự phản đối của phụ thân và bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như? Cặp đôi tài nữ tài nam mở một tửu quán bên đường rồi sống trong cảnh bần hàn nhưng hạnh phúc. Họ chính là biểu tượng đẹp của văn học Trung Quốc, nhất là khi nhắc đến vẻ đẹp của tình yêu tự do, phá bỏ hủ tục phong kiến.
- Câu chuyện thứ 8. Thiên Tiên Phối có vài phần giống Ngưu Lang Chức Nữ. Đổng Vĩnh là một chàng thư sinh nghèo, bán mình để mai táng cha. Tấm lòng hiếu thảo ấy của chàng khiến cho Thất tiên nữ cảm động, hạ phàm thành thân cùng chàng. Nhưng Ngọc Hoàng - phụ thân của nàng - lại đe dọa rằng nếu như nàng không quay trở về, Đổng Vĩnh sẽ phải chết. Nàng mang theo thương nhớ về thiên đình, chàng ôm mối tình đứt đoạn giấu trong tim, cảm thương vì lẽ ấy, hăng năm, hai người được gặp nhau ở sông Ngân một lần vào Thất Tịch.
Giọng nói đều đều trong trẻo của Nhã Hân vang vọng cả một quãng song trong không gian tĩnh mịch. Mọi người đều say sưa nghe nàng kể chuyện mà quên cả thời gian. Vạn Hà thầm cảm mến sự hiểu biết sâu rộng của nữ nhân anh tài trước mặt.
- Đêm nay tỷ muội Hoa Lâu còn rất nhiều người tài giỏi cống hiến biểu diễn. Nhã Hân đã xong việc của mình. Nhã Hân xin phép được lui xuống. Đa tạ các vị trước giờ luôn ủng hộ Hoa Lâu.
- Nhã Hân cô nương,đừng đi..
Vạn Hà vội lên tiếng giữ người. Nhưng nàng chỉ gật đầu mỉm cười,cuối cùng là vẫn quay vào trong.
Mà trên kia,Nhiếp Hỏa An cũng bất giác rơi lệ. Y giấu đi những giọt nước mắt bằng đôi bàn tay chai sạn của mình. Y cũng đã từng có một đoạn tình cảm đẹp như vậy.Nàng ấy mãi luôn nhìn về phía Nhiếp Khương Dương, kể cả đến khi chết cũng chỉ muốn gặp Nhiếp Khương Dương mà thôi. Dù rằng,ta mới là người đến trước,là người gặp nàng trước,bên cạnh nàng mọi lúc nàng cần...