- Các vị công tử,các vị khách quan,sáng nay Hoa Lâu chúng ta gặp chuyện không may,tối sẽ mở cửa lại. Hi vọng các vị bỏ qua cho sự đường đột này của Hoa Lâu. Bữa ăn của các vị xem như là chúng ta mời. Người đâu,tiễn khách.
- ......
Hoa Uyển Linh nhìn sang Vương Nhã Hân. Nàng đứng dậy,tháo khăn che mặt xuống,đầu khẽ cúi thấp,ánh mắt đa tình khẽ liếc về đám nam nhân rồi khẽ mỉm cười. Tay nàng chắp ngang eo,chất giọng ngọt ngào kính lễ:
- Tối nay Nhã Hân sẽ lên sân đài biểu diễn điệu múa “Vũ khúc Hồ Điệp” để tạ tội với các công tử.
- Ta chắc chắn sẽ tới xem
- Ta nữa
- Cả ta nữa
- Đa tạ các công tử. Các vị đi thong thả.
Nhiếp Hỏa An liếc nhìn Nhã Hân rồi khẽ cười. Nữ nhân này vậy mà là một đóa hắc liên hoa đầy gai nhọn. Không dễ chọc,không dễ động thì ta lại càng muốn. Trước mắt cứ rời đi,còn tối nay,ta xem nàng sẽ bày ra trò gì đây,hắc liên hoa tiên tử.
Nhiếp Hỏa An vừa bước ra ngoài cửa,một thị vệ ghé sát tai y thì thầm gì đó. Nghe xong,sắc mặt y muốn bao nhiêu phần tối thì có bất nhiêu phần tối. Lúc này,người cười đắc ý lại là Nhã Hân. Nhiếp Khương Dương chắc cũng đang hành động rồi.
Cánh cửa đóng lại. Sát gắng sức đứng dậy nhưng bất lực. Càng muốn di chuyển thì thân thể càng nặng. Một đàn hồ điệp từ đầu xuất hiện đằng sau Nhã Hân làm thị giác của Sát càng mơ hồ mà đến Hoa Uyển Linh cũng phải giật mình sợ hãi.
Hồ điệp lấp lánh ánh màu thắp sáng cả một đại sảnh rộng lớn,mới nay còn tối đen như mực sau khi đã kéo toàn bộ rèm xuống. Những tỷ muội đứng trên lầu thích thú ngắm nhìn,vụ vẻ nô đùa với tay theo. Nhã Hân hướng phía lầu,mỉm cười rồi ra hiệu im lặng. Ai nấy cũng đều không dám vô lễ nữa,lặng lẽ xem hình phạt của kẻ đã phạm đến quy tắc của Hoa Lâu.
- Hắc liên hoa tiên tử à,ngươI lấy chúng ở đâu vậy?
- Chúng là con của ta - Nhã Hân ra vẻ thần bí đi đến trước mặt Sát - Thế nào,có đẹp không?
- .....
Hoa Uyển Linh ám muội đứng cách đàn bướm một khoảng. Phía trên chúng tỷ muội vô cùng thích thú khi tự nhiên xuất hiện rất nhiều hồ đẹp,không chỉ vậy,màu sắc chúng còn rất đa dạng và lạ mắt.
Nhã Hân chỉ cười,chỉ chỉ tay về phía Sát vẫn còn đang khổ sở đau đớn giãy giụa trên sàn. Hoa Uyển Linh thở dài ra lệnh cho chúng tỷ muội nghỉ ngơi để tối còn làm việc. Trong khi đó bản thân thì nắm lấy cổ áo Sát lôi đi một cách không thương tiếc. Sát hiện tại chỉ muốn chết,liên tục cầu xin nàng giải thoát cho mình,bởi tay chân vô lực mà cơ thể thì cực kì thông khổ. Mà Hoa Uyển Linh một cái liếc nhìn cũng không thèm đếm sỉa tới.
- Nhã Hân tỷ,có thể cho muội vài con hồ điệp để chơi không?
- Có thể.
Nhã Hân lại cười. Hồ điệp tản ra,mỗi con bay về mỗi phía tìm chủ nhân mà bản thân chúng thích,tùy tiện đậu trên trâm cài tóc của đối phương. Hương thơm của chúng cũng rất khác biệt,không giống nhau.Đạt được ý muốn,các tỷ muội trở về phòng,còn Nhã Hân nhàn nhã đi theo Hoa Uyển Linh xuống tầng hầm
Người là do nàng dẫn đến. Không nghĩ lại bắt thêm được một con cá nhỏ làm món quà bất ngờ cho tả thừa tướng,Âu Dương Thanh Phong. Nhưng con tốt này,vẫn là nên sử dụng sao cho đúng trước.
Bên ngoài,Nhiếp Khương Dương vừa mới tới trước cửa thì liền trầm mặc. Đám công tử hào hoa vỗ vỗ vai hắn trấn an:
- Ngươi tới phí công rồi. Hoa Lâu tối nay mới mở cửa tiếp đón?
- Tại sao vậy?
- Có người gây sự với Hoa Lâu,làm Lâu chủ nổi giận. Nàng hiện không tiếp khác,tối nay ngươi hãy tới. Hoa lâu vừa xuất hiện một tiểu tiên nữ vô cùng,vô cùng xinh đẹp. Haha
- Phải phải,Nhã Hân tiên tử thật đẹp - Một kẻ khác nói chen vào.
Nhiếp Khương Dương im lặng không nói,liền quay đầu. Vốn nghe danh tiếng của Hoa Lâu giữa chốn giang hồ thị phi. Nhưng hắn không hiểu tại sao đại thế lực như vậy lại âm thầm giúp đỡ? Có cố nhân của hắn nhờ nơi này ra tay tương trợ? Không chỉ vậy,Nhất trụ cũng tham gia. Cố nhân này của hắn,là ai?1