Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 7: Chương 7




- Tiểu thư,người đừng ăn nữa. Chúng ta phải đi rồi.

- Chậm chút. Còn sớm mà?

- Tiểu thư,mặt trời đã lên đỉnh được hơn ba canh giờ rồi đó mà người vẫn còn ngồi ăn

- Ta đâu chỉ ăn. Ta đang giúp lão Tôn thẩm định món ăn mới. Lão tử,hài nhi nói có đúng không?

- Tiểu Hương, ngươi mau bế tên tiểu quỷ ăn bám này đi. Nó sắp ăn sập quán của ta rồi

Lão Tôn thở dài giả bộ ngao ngán. Tiểu Hương đơn thuần liên tin tưởng,đặt lên quầy hàng một nén bạc lớn,khẽ giọng:

- Lão bá,người chiếu cố tiểu thư của nha đầu một chút. Số tiền này,người cầm trước đi. Nếu thiếu thì lần sau nha đầu lại mang đến cho người.

- Vẫn là Tiểu Hương hiểu chuyện.

Lão Tôn cười khà khà cầm lấy nén bạc. Nhưng niềm vui có lẽ sẽ được nhân đôi nếu cổ của lão không bị một vòng tay nào đó siết chặt. Đắc Kỳ vừa nhai mì,vừa gõ gõ lên đầu lão tức giận mắng:

- Ta giúp người có thêm món mới cho quán. Người lại dám lừa Tiểu Hương. Lão tử,người chán sống rồi.

- Tiểu...tiểu quỷ..mau..mau buông ta ra....

- Tiểu...tiểu thư...người đừng thế mà..

Sau một hồi giằng ca với sự can thiệp của Tiểu Hương,Đắc Kỳ miễn cưỡng hài lòng với vết cắn trên trán của lão Tôn rồi mới nhảy lên xe ngựa. Lão Tôn xoa xoa vết cắn,chỉ khẽ vẫy tay chào Đắc Kỳ. Tiểu quỷ lè lưỡi đáp trả,bật cười khanh khách rồi mới cho xe rời đi. Tiểu Hương ái ngại cúi đầu từ biệt. Tiểu thư đúng là càng ngày càng quậy phá mà,thật khó trị.

- Lão Tôn,lão cười gì đấy. Nhanh cho ta một bát mì nào.

- Tất nhiên rồi. Hôm nay tiểu quỷ lại góp vào thực đơn mấy món mới đấy.

- Có ngon hơn mấy món cũ không? - Vài thư sinh ra vẻ hứng thú

- Không ngon không lấy tiền.

Xệ quán rộn vang tiếng cười.Đắc Kỳ cũng thôi ngoái lại nhìn lại đằng sau. Tiểu quỷ thở dài một tiếng,lười nhác cắn miếng bánh mà Tiểu Hương đưa cho.

Sau sự việc vô tình xé rách áo của vị vương gia kiêu ngạo kia,sáng nay từ tờ mờ sớm,lão đầu tử kéo tiểu quỷ ra từ khỏi giường,dặn dò đủ kiểu rồi mới đi. Hờ,chỉ là sự cố thôi mà. Dù đó là cố tình.Thật biết cách hành hạ người khác mà.

Được rồi. Lão đầu tử,là người ép con đến xin lỗi hắn. Nhưng con không chắc sẽ không đến “hỏi thăm” hắn vài lần nữa. Hắc hắc.

- Tiểu thư,tối nay là nhị tiểu thư trở về rồi. Nghe nói...

- Tỷ nghĩ rằng ta còn sợ nàng ta khi dễ?

- Không..không phải. Chỉ là...ta nghe nói,có cả thái tử điện hạ trở về làm khách của phủ chúng ta một ngày.

- Thái tử điện hạ? - Đắc Kỳ mỉm cười - Như thế thì có sao? Cùng lắm là ta được gặp mặt tướng công tương lai sớm hơn thôi.

- Không phải...aiya..tiểu thư à,muội không sợ nhị tiểu thư có tình ý gì khác với thái tử điện hạ sao?

- Dù sao muội không cần hắn. Chỉ là muốn cướp người của muội thì cần trả một cái giá nho nhỏ.

- Tiểu thư..

- Không phải muội nói khi chỉ có hai chúng ta,thì tỷ là tỷ,muội là muội,không có tiểu thư gì ở đây sao?

- Ừm..tỷ nhớ rồi. Nhưng mà..ta vẫn lo..

- Suỵt...không sao..muội sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt.

- Ưm...

Đắc Kỳ tựa đầu bên ô cửa. Hôn sự giữa nàng và thái tử điện hạ dĩ nhiên không cần,vả lại nàng cũng có kế hoạch để phá hỏng nó rồi. Nhưng nếu vị nhị tiểu thư của tướng phủ này có ý tứ với người kia thì Đắc Kỳ dĩ nhiên làm một nghệ sĩ tốt mà tác thành cho họ. An Minh Liên chắc chắn không thể có kết cục tốt. Còn vị thái tử chưa gặp mặt ấy,còn phải xem thái độ của hắn đối với tiểu quỷ sẽ thế nào rồi mới suy tính đến kết cục.

- Tiểu thư,đã tới vương phủ.

- Được rồi. Tiểu Hương,chúng ta xuống xe thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.