Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 84: Chương 84




Đắc Kì trở về Yên Nam.

Còn nghĩ phải còn mất một đoạn thời gian để theo dõi tình trạng của Khương Dương nhưng có Tiểu Mang ở bên cạnh bảo vệ,nàng có thể hoàn toàn tuyệt đối yên tâm. Tiểu Mang ham ăn,bản tính không xấu chỉ cần không có kẻ nào động chạm đến nó.

Có Tiểu Mang bên cạnh,Khương Dương có thể bình định quyền lực,loại bỏ toàn bộ tàn dư còn lại của đám người Âu Dương Lân và Âu Dương Nguyền Nguyệt.

Gần hai tháng không gặp,không biết mấy đứa nhóc ở nhà như thế nào rồi. Xảo Nhi,con bé không biết có làm loạn cả đại viện của lão già An Nhất Tâm kia không nữa.So với Xảo An thích lăn lộn ăn vạ thì Đắc Kì vẫn dành một sự quan tâm đặc biệt tới tính cách của Xảo Nhi.

Tính ra,sau khi nhặt được sáu đứa nhóc kia thì Xảo Nhi được Xảo Vân phát hiện nằm khóc bên đường vì đói. Nhớ lúc đó,Xảo Vân không hiểu chuyện,cho ngón tay vào miệng nha đầu,liền bị nha đầu nghiến cho đau điếng. Kể ra cũng kì lạ. Không hiểu nhóc có thể đói tới mức nào mà răng chưa có đã khiến Xảo Vân cau có khóc không thành tiếng. Nếu không phải vì sợ mất mặt,e rằng lúc đó Xảo Vân sẽ không nhịn được mà khóc lớn.

Nhắc tới Xảo An,không biết nha đầu đó thế nào. Xảo An nhạy cảm tới mức đặc biệt,lại vô cùng bám người,bám Đắc Kì rất dính.Có lẽ bởi vì thói quen này mà tính cách của nha đầu tám phần là ảnh hưởng từ Đắc Kỳ.

Còn Xảo Vân không biết luyện kiếm ra sao rồi. Có lười biếng hay không. Còn về phần Xảo Nhu,nghe nói con bé lên núi lịch luyện. Nếu tính khoảng thời gian ra thì chắc là bốn ngày nữa sẽ trở về học viện đế đô để nhận phần thưởng xứng đáng với thành tích của mình.

Ba tiểu tử kia..Haha...mong là nên phá nát cái cơ ngơi luyện võ của lão già chết tiệt đi. Lão luôn khoe khoang tự hào với Đắc Kỳ về lôi đài do chính lão xây dựng,có vô số cạm bẫy. Thân là người Đắc Kỳ huấn luyện,ba cái thứ bẫy tạo nham,hi vọng không làm khó được chúng

Đắc Kì đi dạo trên con phố tấp nập. Trong lòng hết nghĩ cái này cái kia nhưng vẫn không quên lựa đủ thứ đồ mà bảy đứa nhóc thích.

Đắc Kỳ từ khi rời khỏi Hoa Lâu trở về Yên Nam,trọng thương một phần nhỏ nên thời gian về so với lúc đi trễ hơn hai ngày. Nàng không kịp hóa trang. Mà có lẽ cũng không cần nữa. Bởi mục đích ban đầu của hóa trang là tránh Khương Dương nhận ra,cũng tránh để Khương Dương chú ý đến.

Đắc Kỳ từ nhỏ đã ưa nhìn đáng yêu. Khi lớn,trổ mã,so với lúc nhỏ không khác là mấy,chỉ có thêm mấy phần sắc sảo mà thôi. Nàng chạy nhảy từ dãy hàng này sang dãy khác,hào phóng trả tiền,vung bạc không chớp mắt làm mấy vị công tử không giấu nổi sự ái mộ. Không biết là cô nương nhà ai. Vừa xinh đẹp lại giàu có,nói không chừng gia thế cũng thuộc loại hào môn thế gia bậc nhất.

Họ suy đoán đủ điều nhưng căn bản không biết,Đắc Kì ngoại trừ tiền giấy hiện đại và ngân phiếu cổ đại,thì bạc hay vàng,nàng hoàn toàn không thể cân đối được giá trị của nó là bao nhiêu. Đối phương trả lại bao nhiêu,nàng lấy lại bấy nhiêu,đôi lúc tùy hứng mà lấy,nhiều khi cũng là cho không.

- Tỷ tỷ....

- ?.

Tiểu nha đầu thấp bé vẫy vẫy tay ra hiệu cho Đắc Kì cúi xuống. Đắc Kì thu hết đồ vào bên trong nhẫn không gian,vui vẻ ngồi bó gối. Nàng không hỏi,chỉ im lặng chờ đợi. Nha đầu đỏ mặt ngượng ngùng, lấy một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp cài lên tóc cho Đắc Kì,nhỏ giọng:

- Ca ca muội nói,hoa đẹp chỉ dành cho mĩ nhân. Còn nói..nếu muội thay huynh ấy cài hoa cho tỷ thì muội sẽ được ăn rất nhiều đồ ngọt

- Nha đầu,có thích ăn kẹo không?

Nha đầu gật gật đầu. Đắc Kì ngước lên nhìn chủ quán. Lão bá phụ chỉ cười rồi đưa cho nàng hai thanh kẹo táo lớn.

Tiểu cô nương được nhận quà mà cười toe toét,liên tục cúi đầu cảm ơn Đắc Kì. Nàng hưởng ứng mỉm cười thật tươi. Trẻ con đúng là dễ dạy,lại còn đáng yêu mà.

Cảm thán mấy câu rồi quay lại thanh toán đủ tiền cho lão bá phụ sau cùng là quay người rời đi. Đám công tử luôn để ý Đắc Kì không còn có thể tìm thấy mĩ nhân giữa dòng người đông đúc nữa. Hương thơm nhàn nhạt của nàng dường như vang vọng đâu đây

Đắc Kì trở về biệt phủ của An Nhất Tâm thăm Xảo Nhi trước. Mà nha đầu thì một thân đầu thương tích,tay quấn băng,vai quấn băng,cổ quấn băng,chỉ để chừa ra một gương mặt bầu bĩnh quen thuộc. Mà trên làn da trắng không tỳ vết ấy lại có một vệt do vật sắc nhọn sượt qua.

- Đắc Kỳ tỷ,bế muội.

Xảo Nhi ngây ngô đưa một tay ra đòi bế. Đắc Kỳ miệng thì tươi cười nhưng trong lòng là một cỗ khí lạnh lẽo. Lão già chết tiệt,ngươi làm gì mà để bảo bối duy nhất trong nhà của ta,nhỏ nhất trong nhà của ta bị thương hả...Ta chăm muội ấy từ nhỏ,còn chưa lỡ đánh muội ấy mạnh một cái nào. Xảo Nhi một thân đầy thương tích...An Nhất Tâm... ta vào trong nhà cắt cái đầu lão xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.