Xuyên Không Thành Tiểu Ni Cô Tiêu Dao, Ương Ngạnh

Chương 7: Chương 7: Án Mạng




Sáng sớm hôm sau, Tiêu Khả cùng Linh Nguyệt tán gẫu tại Thiện phòng của Tĩnh Hòa sư thái, bên ngoài truyền đến tiếng thét bối rối của Như Thủy.

”Không xong, sư thái, không xong rồi.....”

”Chuyện gì mà vội vàng, hấp tấp vậy?” Tĩnh Hòa sư thái mở miệng nói.

”Đúng vậy a, tiểu ni cô, sáng sớm vội vàng hấp tấp như vậy làm gì? Nhặt được tiền à?” Tiêu Khả lười biếng gục trên bàn, khó khăn lắm mới mở được mắt ra.

Linh Nguyệt nhìn Tiêu Khả bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nói, “Tiểu thư, ngồi hẳn hoi đi, nữ nhân phải chú ý tới lễ nghi chứ.”

Tiêu Khả bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, sáng sớm đã bị kéo đi, giờ lại không để cho nàng ngủ bù, thật không có thiên lý mà.

”Sư thái, không xong, vừa nãy.... vừa nãy Như Thủy cùng Như Phi đi lấy nước, phát hiện trong giếng có...” Như Thủy hai mắt lưng tròng, so co rụt cổ.

”Phát hiện cái gì? Nói chuyện đừng có chỉ nói một nửa như vậy được không?” Tiêu Khả không nhịn được nói.

Như Thủy len lén liếc mắt nhìn Tĩnh Hòa sư thái, nói, “Phát hiện Như Mộng sư tỷ.... thi thể của Như Mộng sư tỷ.” thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, a di đà Phật, buổi tối Như Mộng sư tỷ ngàn vạn lần đừng đến tìm nàng a.

Mọi người trong phòng cả kinh, Tĩnh Hòa sư thái nhướng mày, dường như có điều suy nghĩ.

Tiêu Khả cùng Linh Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, đứng lên nói, “Mau dẫn chúng ta qua đấy.”

”Tiểu thư, hay người đừng đi, vạn nhất cả đêm gặp ác mộng thì làm sao bây giờ?”

Linh Nguyệt cản nàng lại, không cho nàng đi, Minh Nguyệt am vô cớ xảy ra án mạng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Lúc trước tiểu thư xém chút nữa thì mất mạng, bây giờ lại phát sinh ra chuyện này, xem ra, người nọ muốn hành động rồi.

Linh Nguyệt trao đổi ánh mắt cùng Tĩnh Hòa sư thái, Tĩnh Hòa sư thái khuyên nàng: “Vô Quả, ngươi cứ về Thiển Thủy các trước đi, Như Thủy, mau dẫn đường, cùng ta đi xem một chút.”

”Ai, còn ta nữa, ta cũng muốn đi!” Tiêu Khả bị lôi đi hô to, bất đắc dĩ bị Linh Nguyệt nâng tay, kéo về Thiển Thủy các.

---Tả tướng phủ---

Ly Dạ một thân trường bào đỏ rực, đối diện với Mộ Khuynh Ca một thân nguyệt nha bạch trường bào (nguyệt nha bạch trường bào: trường bào màu trắng ngà chăng?), hai người vừa vặn tương phản với nhau, một người lười biếng, tà mị, một người thì trong trảo lạnh lùng.

”Ngươi xác định là ngươi muốn làm vậy?” Mộ Khuynh Ca nhìn bàn cờ đang mau chóng bị vây bởi những quân cờ đen, liếc về phía Ly Dạ đối diện.

Ly Dạ khéo miệng hơi nhếch lên, ngón tay gõ trên bàn có tiết tấu, hắn cười mà như không cười, “Tất nhiên.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Mộ Khuynh Ca nhíu mày, đặt quân trắng xuống.

”Vương gia, Tô phó dương vừa mới đem một nhóm người chạy vội vã đến núi Minh Nguyệt, hình như có chuyện trọng yếu.” Gã sai vặt cung kính cúi đầu hồi báo.

Ly Dạ nở nụ cười càng thêm rạng rỡ, phất tay, “Lui xuống đi.” nhặt lên một quân đen, hạ xuống, “Ngươi thua.”

”Giương đông kích tây? Ngươi giỏi.” Mộ Khuynh Ca chợt hiểu ra, lắc đầu, trong lòng tự trách mình lơ là, sơ suất, khinh thường đối thủ.

Ly Dạ vỗ vỗ vào thân cây hoa lê, bưng lên chén trà nóng hổi, nhẹ uống một ngụm, chuyển đề tài, “Hoa lê năm nay, đặc biệt nở sớm nhỉ.”

Mộ Khuynh Ca giương mắt nhìn, cười nói, “Quả thật, hơn nữa không chỉ nở sớm mà còn rất tươi tốt.”

Ly Dạ cười nhạt, nhặt lên một quân cờ, ý bảo chơi thêm một ván.

Hoa lê trắng như tuyết mãn thiên phi vũ (bay đầy trời), dưới tán lá cây, một đỏ một trắng ngà hứng thú bừng bừng đánh cờ, tình này cảnh này giống như bức tranh thủy mặc, đẹp không sao tả xiết.

Mà lúc này tại Minh Nguyệt am lại là một mảng xôn xao.

”Không biết hữu tướng dẫn người đến Minh Nguyệt am là vì chuyện gì?” Tĩnh Hòa sư thái đứng ở phía trước, tay từ từ xoay Phật châu.

”Sư thái thật sự không biết hay cốý giấu diếm vậy?” Tô Phó Dương nhìn mọi người một cái, “Minh Nguyệt am có người chết oan, chuyện trọng đại như vậy, làm sao người chủ trì Minh Nguyệt am có thể không biết được? Hay là, sư thái cốý giấu diếm sự thật?”

Tĩnh Hòa sư thái vẻ mặt không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Minh Nguyệt am quả thật cóđệ tử chết đi, nhưng bần ni sẽ xử lý, cũng không phiền đến hữu tướng. A di đà Phật.”

”Ha hả, sư thái muốn xử lý như thế nào vậy?” Tô Phó Dương híp mắt lại, không cóý bỏ qua cho Tĩnh Hòa sư thái.

Tĩnh Hòa sư thái xoay Phật châu chậm hơn, Tô Phó Dương đây là cắn không nhả a, nên làm thế nào cho đúng đây...?

”Chúng ta xử lý như thế nào, không cần một ngoại nhân như ngươi tới quản, xen vào việc của người khác!” Tiêu Khả nghênh ngang đi từ trắc sảnh đến trước mặt Tô Phó Dương, khoanh tay trước ngực nói, “Ai, lão đầu, ngươi thật nhàm chán, ôi chao, chuyện trong chùa của chúng ta mà ngươi tham gia vào làm gì nha, chả lẽ chờ ngươi xuống tóc, thay đổi tính tình lại đến quản sao?

Thật là, làm quan rất giỏi nha, kiếp trước nàng đâu có làm quan ngàn vàng.

”Vô Quả, trở về!” Tĩnh Hòa sư thái hình nhưđang tức giận, hướng bóng lưng Tiêu Khả lớn tiếng nói.

Mà Tiêu Khả hoàn toàn không thấy, khiêu khích nhìn lên lão già xen vào việc của người khác trước mặt.

Tô Phó Dương nheo mắt lại đánh giá Tiêu Khả, chẳng những không tức giận, ngược lại cười lên vui vẻ, “Ha ha, không nghĩ tới rằng ngươi đang trốn ở nơi này, nhưng vậy giúp cho lão phu dễ tìm, ha ha.”

Ha ha? Nàng không nghe lầm chứ? Tìm nàng?

Nhưng nàng lại không nhận ra lão già nào có vẻ mặt gian xảo kia!

”Vô Quả, ta nói lại lần nữa, trở về!” Tĩnh Hòa sư thái quát lớn lần nữa.

Tiêu Khả xoay người nhìn Tĩnh Hoà sư thái, bĩu môi, mắt đãươn ướt, người luôn luôn đối tốt với nàng đâu rồi, lão ni cô, nàng đang giúp ai, có lầm hay không vậy??

”Tiểu thư, làm sao người chạy tới đây rồi, mau cùng muội trở về.” (Nguyệt: vì hai người này từ nhỏđãở cùng nhau nên Linh Nguyệt không thể tự xưng là nô tìđược, nên ta sẽđể người - muội hoặc tỷ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.