Xuyên Không Thành Tiểu Ni Cô Tiêu Dao, Ương Ngạnh

Chương 1: Chương 1: Oa Ha Ha, Đây Là Xuyên Không A​




Trong Thiển Thủy Các, Tiêu Khả một thân xiêm y trắng muốt, chân trần đứng trong phòng, đôi mắt to, lóng lánh nước đang cẩn thận đánh giá từng góc nhỏ của căn phòng.

Căn phòng trang trí rất đơn giản, trừ một chiếc giường ra, ở giữa đặt một chiếc bàn, một góc của căn phòng có một giá sách. Thế nhưng, bắt mắt nhất là ở phía đại môn, một chữ “Thiện” thật to được dán trên tường.

Ngày trước, Tiêu Khả cả ngày vùi đầu trong đống tiểu thuyết, trừ đam mỹ ra, xuyên không nàng cũng đọc một chút. Trong giây lát, hai mắt nàng liền lấp lánh ánh sao.

Oa ha ha, đây là xuyên không a~ *tung hoa*

Trong đầu đột nhiên nhớ lại lúc mười lăm tuổi, nàng đã ước rằng: nàng có thể xuyên không về thời cổ đại, bắt các soái ca lại, tiện thể kiếm thêm ít vàng bạc châu báu, cái đó gọi là nhân tài không hề vô ích.

Không nghĩ tới rằng đúng một năm, hai tháng và mười tám ngày sau, nàng lại máu chó thực hiện. Vì thế Tiêu Khả bi thảm hơn nhiều.

Oa ô ô . . . T_T

Nếu sớm biết sẽ như vậy, đánh chết nàng cũng không làm việc đấy.

Chuyện là như vậy . . .

Một ngày Chủ Nhật nắng vàng rực rỡ, còn đang say trong giấc mộng bỉ ổi cùng với mỹ nam, Tiêu Khả nhận được một cuộc điện thoại của đứa bạn thân Tần Tình, giật mình nhảy dựng lên, lấy tốc độ nhanh nhất trong vòng mười sáu năm qua chạy đến địa điểm đã hẹn - Công viên vui chơi.

Nếu như không phải là vì thấy soái ca, hay là tứ đại giáo thảo nổi như cồn ở trường thì nàng chết sống cũng không lên.

Mà nếu như nàng không đứng lên, sẽ không có một sự tình vô cùng bi thảm xảy ra.

Lúc ấy, cả nhóm tứ đại giáo thảo đều dùng đôi mắt khinh thường nhìn nàng, nàng, Tiêu Khả vì trước mặt soái ca muốn vãn hồi lại chút thể diện, một cỗ chí khí ngút trời chỉ vào cái cáp treo thẳng đứng, cao mười thước, phát một lời thề sắt son nói sẽ đi hai lần, cuối cùng. . .

Chỉ vì tránh bẩn, nàng nhảy mấy cái, cáp treo không chịu được . . . Nàng liền có vinh quang ở chỗ cao nhất, cũng cách bầu trời gần nhất, hy sinh anh dũng . . . Trở thành thiếu nữ tuổi thanh xuân xinh đẹp đầu tiên trong lịch sử chết vì ngồi trên cáp treo. = =

Tiêu Khả cúi đầu, xếp chân ngồi trên giường, đưa tay ôm con cá gỗ kia vào trong ngực thật chắc.

Ôi chao . . . đây có phải là “Bất tác tựu bất hội” (không làm sẽ không biết / không làm sẽ không giỏi) trong truyền thuyết?

Thật đáng buồn a đáng buồn ~

Nghĩ đến cuộc đời của một mỹ nhân như nàng cứ như vậy kết thúc, thật không cam lòng ! Nàng còn bị tứ đại giáo thảo lừa nàng hẹn gặp ở công viên, giở thủ đoạn với nàng, tại sao có thể cứ như vậy, vô thanh vô thức bị đùa bỡn !

Lại còn bị hù chết ! Ở trước mặt soái ca bị hù chết ! >o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.