Hôm sau, trong đại điện truyền đến tiếng mõ theo một tiết tấu nhất định cùng với tiếng tụng kinh.
Tượng Phật Tổ Như Lai được làm bằng vàng ròng, Tiêu Khả đang gục ở bậc thứ nhất phía trên chiếc mõ, đôi mắt vừa miễn cưỡng mở ra được một chút lại rũ ruống, không hiểu sao nàng lại nhớ đến kinh đô của một đất nước mà chính nàng cũng không biết.
Sau đó, tiếng chuông thanh thúy cùng với tiếng gõ mõ, tiếng tụng kinh chợt im bặt, trong đại điện an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Khả đang chịu đựng sự đau đớn từ những đốm lửa nhỏ như phát ra từ những câu nói. ( Nguyệt: đoạn này chả hiểu mô tê gì cả, chém bừa thôi =v= )
Ngồi bên cạnh nàng, Tĩnh Hòa sư thái bất đắc dĩ lắc đầu, kể từ khi tỉnh lại đến nay, Tuyết Nhi cứ như một người khác vậy (Nguyệt: đoán chuẩn thế :3), nàng cảm giác được, hiện tại, Tuyết Nhi sống rất tự nhiên, rất chân thật và rất vui vẻ, sự vui vẻ phát ra từ nội tâm.
Mặc dù việc này khiến Tuyết Nhi quên mất những việc đã qua nhưng ít nhất nàng vẫn còn sống, thậm chí còn sống càng thêm khoái hoạt.
Như vậy cũng đủ rồi...
Tĩnh Hòa sư thái khẽ nói: “ Không có kết quả, trở về thôi. “
Tiêu Khả đang nhắm chặt hai mắt, khó khăn lắm mới mở hé ra được một chút: “ Tan học rồi?... Tan học rồi thì đi về... đi về thôi... “ (Nguyệt: =v=)
Dứt lời, duỗi cái lưng mỏi, đá đá đạp đạp đám người xung quanh đi ra. (Nguyệt: mê sảng ghê thế - - )
Tiêu Khả làm như vậy liên tục trong ba ngày rồi, Tĩnh Hòa sư thái cùng các đệ tử khác thấy thế nhưng không thể trách nàng, chẳng qua là không hiểu tại sao sau khi sư thúc hôn mê nửa tháng, sau khi tỉnh lại biến hóa to lớn như thế, lúc trước thì không thích nói, tích cách trầm buồn, hoàn toàn bất đồng với hiện tại, nếu như không biết có khi còn tưởng rằng không phải là một người, chẳng qua là giỏi tưởng tượng mà thôi.
Mà đối với cách nói, cử chỉ của sư thúc hiện nay, Tĩnh Hòa sư thái vẫn rất bao dung nàng, thậm chí ở đại điện, đối mặt với tượng Phật Tổ Như Lai cũng không chỉ trích nàng, điều này khiến cho các môn hạ đệ tử có cảm giác kỳ quái nhưng không có ai dám lên tiếng chỉ trích sư thúc, dù sao thì việc sư thái cưng chiều sư thúc mọi người đều biết.
” Như Mộng, buổi trưa hôm qua, ngươi cùng Như Thủy xuống núi... “
Xuống núi?
Tiêu Khả nhất thời im lặng, đứng ở trong đại điện, vểnh tai lên nghe Tĩnh Hòa sư thái an bài.
” Như Tâm, Như Nguyệt, các ngươi lập tức lên đường, đi đến Tuyết Sơn trước đợi Linh Nguyệt, nhớ, nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng, bảo đảm vạn vô nhất nhất. “
” Vâng, thưa sư thái. “
Như Tâm cùng Như Nguyệt ra khỏi đại điện, Tiêu Khả nhìn theo bóng lưng các nàng, nhíu mày.
Lại là Linh Nguyệt, rốt cuộc thì Linh Nguyệt này là thần thánh phương nào? Sức ảnh hưởng rất lớn nha.
Bất quá, hiện tại nàng đang cảm thấy hứng thú nhất với hai chữ “Xuống núi” này.
Sau đó, mọi người cũng tản đi dần, Tiêu Khả ngồi ở cửa chính một mình chán muốn chết, đề phòng Như Thủy cùng với Như Mộng đi đến.
Là một thiếu nữ xuyên không xinh đẹp (Nguyệt: vẫn không quên bồi thêm từ xinh đẹp cơ à =v=), Tiêu Khả thừa nhận, nàng là một người xuyên không thất bại, không trở thành Vương Phi, Hoàng Hậu, Thừa Tướng gì gì đó (Nguyệt: đoạn này ta chém cho vui ^^ ) mà lại trở thành một ni cô, cả ngày chỉ mặc một cái trường bào màu xám, ăn rau xanh, đậu hủ thì không tính là gì, mấu chốt ở chỗ nàng lại không có khả năng chạy đi, ai bảo nàng không có chỗ nương tựa, lại còn là một đứa mù tịt về thế giới này.
Quá thất bại ! ( Nguyệt: giờ mới biết à? )
” Di, sư thúc tại sao lại ngồi ở đây? “ Như Thủy hỏi.
Tiêu Khả thấy Như Thủy chỉ đến một mình, tò mò hỏi: “ Tại sao chỉ có một mình ngươi đến? Như Mộng đâu? “
” Như Mộng sư tỷ đột nhiên cảm thấy không khỏe, Như Thủy không thể làm gì khác ngoài một mình xuống núi. “ (Nguyệt: Lí do muôn thuở :v)
Nói cũng kỳ quái, Như Mộng sư tỷ trước đó vẫn còn khỏe mạnh bình thường (Nguyệt: định viết là khỏe như vâm nhưng thôi... ), đi tới gian phòng của sư thúc một chuyến, sắc mặt lại trở nên rất xấu, chẳng có nhẽ... (Nguyệt: trích trong “Cả ngố” :v thánh nào xem chưa?) Nàng với sư thúc giống nhau, bị tà khí xâm nhập cơ thể?
Nghĩ đến đấy, Như Thủy liền len lén liếc Tiêu Khả mấy lần.
Tiêu Khả thấy vẻ mặt Như Thủy có phần cổ quái, khó chịu gõ vào cái đầu trơn bóng của nàng (Nguyệt: nói thật đến ta từ trước đến giờ vẫn nghĩ ni cô trong chuyện này có tóc :v ): “Nhìn cái gì vậy hả, chưa từng thấy mỹ nữ bao giờ à?”
Như Thủy ủy khuất sờ sờ cái đầu: “Sư thúc, người sao lại trở nên dã man như thế? Thật không giống người trước đây a. “
Đúng rồi, sư thúc đích thị là bị tà khí xâm nhập cơ thể rồi, lúc chưa lên núi ngày trước, nàng thường xuyên nghe mấy lão nhân trong thôn nói thế, ngay cả mẫu thân cũng nói với nàng.
”Ta hiện tại rất dã man sao? Hả? “ Tiêu Khả híp mắt, giơ ra một quả đấm nho nhỏ.
”Không... Không dã man... Cho dù sư thúc có trở nên dã man, Như Thủy vẫn cảm thấy sư thúc dã man rất hòa đồng, Như Thủy thích sư thúc của hiện tại hơn...” Mặc dù sư thúc trở nên rất dã man nhưng hòa đồng hơn là sự thật.
Tiêu Khả đắc ý, ôm lấy bả vai của Như Thủy: “Khi nào rảnh rỗi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi. “
”Ai, sư thúc, người không thể xuống núi a. “
”Vì sao? “
Như Thủy chợt cảm thấy nhức đầu: “Con cũng không biết, dù sao sư thái cũng chưa có nói rằng người có thể xuống núi. “
”Nhưng sư thái cũng không nói là không để cho ta xuống núi a. “
”Nhưng mà... “
”Hảo, ngươi không nói cho ai biết, ta cũng vậy, huống chi là chỉ có một mình ngươi. “
”Nhưng... “
Nhưng nhưng cái gì, nhanh lên chút coi, tiểu hài tử xấu, dám cãi lại ta.”
”Sư thúc...”
”Câm miệng !” Tiêu Khả hung ác nhìn chằm chằm vào Như Thủy, tiện tay nâng nàng đi nhanh xuống núi.
Như Thủy ủy khuất mếu máo, nàng chỉ muốn nói nàng không phải là tiểu hài tử nữa rồi, còn nữa, sư thúc xiết cổ tay nàng thật khó chịu ạ.
Sư thúc quả nhiên rất dã man !
Đánh xe vào bên trong thành, Tiêu Khả một thân ni cô giả dạng khá bắt mắt, tay trái thì cầm đùi gà, tay phải thì cầm mứt quả được xiên thành một xâu, tò mò nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lôi kéo Như Thủy mặt như muốn khóc.
”Tiểu ni cô, cái này thì sao? “ Tiêu Khả nhìn về phía một quán nhỏ trước mắt.
”Sư thúc, chúng ta không phải là đang đi làm chính sự hay sao?!!?” Như Thủy đoán chắc rằng sư thúc xuống núi chắc chắn không phải truyện tốt đẹp gì, không nói đến việc đi dạo hơn một canh giờ rồi, sư thúc lại còn ăn mặn, đây là phạm thượng a!! Bất đắc dĩ, nàng đành phải khuất phục trước dâm uy của sư thúc.
Sư thái, Như Thủy xin lỗi người, Như Thủy không thể khuyên sư thúc...
”Nếu không thì ngươi đi làm chính sự, tỷ tỷ ta đi dạo ở đây một lát, hẹn gặp lại ở giao lộ phía trước. “ Tiêu Khả nghiêm túc nói.
”Nhưng mà sư thúc, người... “
Tiêu Khả khoát khoát tay, cắt lời nàng: “Không được nhưng mà, quyết định như vậy đi. Đi đi, tỷ tỷ ta sẽ không giúp ngươi đâu, đừng có mãi một bộ dáng chưa trưởng thành (Nguyệt: ai mới là người chưa trưởng thành ở đây vậy ta =v=), ngươi nên học một chút tính độc lập, hiểu chưa? “ Dứt lời, nàng hung hăng cắn đùi gà một miếng, nói một cách không rõ ràng: “ Tỷ tỷ ta dạy ngươi nhưng ngươi cũng đừng quá cảm động (Nguyệt: quả thật là cảm động đến phát khóc luôn rồi kìa ==), chỉ cần nhớ khi trở về mang cho ta một củ khoai lang là được. “
Chỉ một cái đạo quán của một lão giả nhưng trên người, tiền thì một đồng cũng không có, muốn ăn khoai lang còn phải cướp của bằng hữu, thật vô lương tâm !
Không tốt! Không tốt!
Như Thủy nước mắt lưng tròng nhìn sư thúc một cái, quay đầu, quyết định, hay là đi về?
Nếu như nàng hiện tại ngăn không cho sư thúc đi, không chừng lại bị sư thúc gõ đầu tiếp, vẫn bị ép phạm thượng.