Cung Thanh Nhi trợn trắng mắt, thế không phải là nói nhảm sao? Ngươi họ Diệp, huynh trưởng của ngươi không họ Diệp thì chẳng nhẽ theo họ mẹ à? Cái tên này trông nho nhã lịch thiệp mà sao lại không đứng đắn như thế chứ?
Diệp Khôn cười nói: “Diệp trong diệp lục, Khôn trong ngày ngày đều có tác phẩm vang trời.”
“...” Cung Thanh Nhi biết hắn không đứng đắn nhưng vẫn bị lời vhắn nói làm choáng váng, lại trợn trắng mắt, có ai tự khen huynh trưởng của mình như thế không? Cả thiên hạ e chỉ có một mình hắn.
Diệp Khôn rung đùi đắc ý: “Về phần ngày ngày đều có tác phẩm vang trời...”
Anh cố tình kéo dài giọng điệu, vẻ mặt thần bí, Cung Thanh Nhi biết hắn muốn khơi dậy sự hứng thú, không khỏi lại trợn trắng mắt, trừng mắt liếc hắn một cái, ý là: Muốn khơi dậy sự hứng thú sao? Coi chừng ta đánh ngươi á.
Diệp Khôn nháy mắt, cười ha hả: “Cái này hả tạm thời bảo mật, mấy ngày nữa nàng sẽ biết.”
“...” Cung Thanh Nhi bình thản, lạnh nhạt nói: “Cũng được, vậy thì ta chờ.”
Thực ra trong lòng nàng đang bực bội, tên đáng ghét này dám gợi lên sự hứng thú của nàng, cũng được, cái bản tiểu thư có chính là kiên trì, ngày nào mà ngươi chưa giải quyết chuyện này thì chuyện hợp tác cũng sẽ kéo dài thêm ngày đó, dù sao bản tiểu thư cũng không tổn thất gì.
Nàng bưng chén trà lên, cười tủm tỉm: “Diệp công tử, mời dùng trà.”
Đây là ý tiễn khách, bản tiểu thư không có thời gian tiếp tục nói chuyện phiếm với ngươi, mời đi cho.
“Gặp lại sau.” Diệp Khôn mỉm cười, chắp tay tạm biệt.
Sau khi Diệp Khôn rời đi, Cung Thanh Nhi lại lấy bức vẽ kia ra xem, càng xem thì mặt càng đỏ hơn, hơi thở cũng dần gấp gáp, không biết vì sao, sâu trong thân thể lại có sóng nhiệt bắt đầu nổi lên, thân thể tê dại bủn rủn vô lực, thậm chí còn cảm thấy có những giọt ướt át trơn dính...
Đám người Mục Hiếu Trung vẫn trong lòng không yên canh giữ ở bên ngoài, Hoàng Thượng một mình đi vào trong, trong lòng bọn họ đều căng thẳng muốn chết, thấy Hoàng Thượng đi ra thì trái tim kẹt ở cổ họng mới có thể hạ xuống.
Diệp Khôn chắp tay đi trên đường, nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến “Tích Hoa công tử” một lần xuất hiện lập tức nổi tiếng.
Bỗng nhiên có một bà lão xông tới, kêu lên: “Công tử, vị công tử này...”
Cấm vệ Long Hổ hộ giá ngăn cản bà lão ở bên ngoài, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm bà lão dám cả gan xông tới Thánh giá.
Tám cấm vệ Long Hổ này đều do Mục Hiếu Trung dày công tuyển chọn ra, mặc dù thân thủ vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của siêu cao thủ hàng đầu nhưng cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa đều đã trải qua liều mạng tranh đấu. Mấy luồng sát khí lạnh lẽo đột nhiên khóa chặt bà lão lại, làm bà ta sợ rùng mình, mặt trắng bệch không huyết sắc, không dám nói gì nữa.
“Đại thẩm, bà gọi ta sao?” Diệp Khôn phất tay, ra hiệu hộ vệ nhường đường để bà lão đến nói chuyện.
Anh không biết bà lão này, nhưng nhìn vẻ hoảng loạn của bà ấy thì hẳn là đang có chuyện gì gấp, hơn nữa đúng là bà ấy đang đi đến chỗ anh.
“Vị... Vị công tử này...” Bà lão rõ ràng bị dọa sợ rồi, ậm ừ cả buổi nới nói rõ được nguyên nhân.
Bà ấy là Triệu đại thẩm, người mà hai ngày trước lúc giúp con gái chọn son phấn đã thấy anh trêu đùa với Bối Nghi, cũng là người hầu trong Lôi phủ.
Mấy ngày hôm trước, Diệp Khôn tặng Bối Nghi một cây vải, Bối Nghi vừa thẹn vừa mừng chạy vội đi, sau khi về Lôi phủ mới nhớ là cần mua son phấn cho tiểu thư, khổ nỗi bạc mang theo không biết đã mất từ khi nào.
Son phấn không mua được, bạc không có, lại còn ôm một cây vải thượng đẳng trở về, nguyên nhân thì rõ ràng là đơn giản như một cộng một bằng hai vậy, Lôi đại tiểu thư điêu ngoa thành tính, giận tím mặt, đánh Bối Nghi gần chết, hôm đó còn bán luôn nàng vào Lưu Hương Các.
Triệu đại thẩm biết Bối Nghi oan uổng, nhưng sợ uy quyền của Lôi tam tiểu thư, không dám đứng ra giúp Bối Nghi làm chứng, nhưng bà ấy vừa có thời gian thì lập tức rời khỏi Lôi phủ, ra đường tìm Diệp Khôn, bà cho rằng chỉ có Diệp Khôn mới có thể chứng minh sự trong sạch của Bối Nghi, cứu Bối Nghi ra khỏi hiểm cảnh.
Bà nhìn cách ăn mặc của Diệp Khôn, đi ra ngoài có cả nhóm người hầu đi theo, hẳn phải là công tử thế gia đại tộc, người của Lôi gia dù có ngoan độc thì ít nhiều cũng sẽ nể mặt Diệp Khôn.
Trời xanh có mắt, hôm nay rốt cuộc cũng cho bà gặp được Diệp Khôn, lập tức chạy tới.
“Đáng giận!” Diệp Khôn gõ mạnh quạt vào lòng bàn tay, sai người thưởng cho Triệu đại thẩm mười lượng bạc trắng, sau đó dẫn người lao thẳng tới Lưu Hương Các.
Lưu Hương Các, nghe tên đã biết là nơi để đám đàn ông vung tiền như rác đến tìm niềm vui.
Thời đại này, dù là những văn nhân có học thì ít nhiều cũng vẫn vào thanh lâu, coi nạp danh kỹ làm thiếp là chuyện thú vị phong nhã, các nơi hành nghiệp thanh lâu toàn quốc đâu đâu cũng có, ngay cả quan gia cũng lập quan kỹ.
Diệp Khôn không ngờ mình nhất thời có lòng tốt mà suýt nữa đã hại chết bé loli Bối Nghi, nghe Triệu đại thẩm nói, Bối Nghi bị đánh đến da tróc thịt bong, đã hôn mê mấy lần nhưng dù có chết cũng không thừa nhận đã dùng bạc Lôi tam tiểu thư đưa để mua vải.
Diệp Khôn kìm nén lửa giận trong lòng, cảm thán Bối Nghi ngoài mềm trong cứng, đúng là nữ nhi trinh liệt!
Lưu Hương Các là thanh lâu lớn nhất hoàng thành, kinh doanh cả ngày từ sáng đến đêm tròn hai mươi tư tiếng, tứ đại hoa khôi sắc nghệ song tuyệt, đề tên trên bảng là Thanh Ngọc, Thúy Vân, Vân Ngọc, Lam Yến nổi tiếng toàn thành, muốn uống một chén cùng các nàng, nghe các nàng đàn hát một chút cũng không biết phải xếp hàng đến tận lúc nào.
Dĩ nhiên, chỉ vung tiền như rác thôi vẫn chưa đủ, còn phải xem các nàng có hứng hay không, nếu có thể khiến các nàng vui vẻ thì muốn các nàng phục vụ miễn phí cũng không có vấn đề gì, cái này phải xem bản lĩnh của mỗi người.
Ở mặt này, không thể nghi ngờ danh sĩ thanh lưu chiếm ưu thế cực lớn, đầu năm nay trọng văn khinh võ, tất cả đều là sĩ tử trong thiên hạ, các nàng không chỉ yêu dung mạo mà còn yêu tài năng, danh sĩ phong lưu tiêu sái không thể nghi ngờ càng khiến các nàng vui vẻ hơn.
Anh nghe ngóng một chút đã biết được Lưu Hương Các ở chỗ nào, đây lại là lần đầu tiên Diệp Khôn đến loại nơi tiêu hồn vung tiền như rác này, trong lòng khó tránh khỏi tò mò, đồng thời không hiểu sao cũng cảm thấy hưng phấn và kích thích.
Anh nghênh ngang đi vào, muốn xem thử, thanh lâu cổ đại rốt cuộc như thế nào? Người xưa rốt cuộc là vung tiền như rác thế nào?
Dung mạo anh tuấn vốn đã chiếm ưu thế cực lớn, hơn nữa còn mặc cẩm y hoa phục, đương nhiên là có nhà có tiền, Diệp Khôn tự nhiên là khách quý mà các cô nương tranh nhau lấy lòng.
Bây giờ là ban ngày, khách tới tầm hoa vấn liễu không nhiều lắm, các cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy tụ hai tụ ba ở ở đại sảnh trò chuyện, vừa nhìn thấy Diệp Khôn vào thì tất cả lập tức xông tới.
Hả, trận này khiến Diệp Khôn có chút chân tay luống cuống, cũng may là có một vài cấm vệ Long Hổ cao lớn, kiên quyết đẩy các cô nương ra, cản ở bên ngoài.
Những cô nương này không phải không xinh đẹp nhưng đều mang khí tức phong trần, Diệp Khôn căn bản nhìn không thuận mắt, cũng khó trách, Lệ phi trời sinh quyến rũ, câu hồn đoạt phách, Lan Phi thì đoan trang cao quý, còn có Hạnh Nhi giỏi đoán ý người, có ai không thuộc cấp bậc họa quốc hại dân?
Dù sao mục đích Diệp Khôn tới đây cũng không phải là để làm chuyện đó, anh chỉ bừa hai cô nương trẻ tuổi vào phòng, gọi Mục Hiếu Trung cùng uống rượu.
“Công tử...” Mục Hiếu Trung thụ sủng nhược kinh, cũng không dám ngồi xuống.
Diệp Khôn cười nói: “Ở đây không phải như ở nhà, cứ thoải mái đi.”
Mục Hiếu Trung nghe vậy, trong lòng cảm động, hận không thể quỳ xuống tại đây để tạ chủ long ân, sau đó mới ngồi xuống, hai cô nương ngồi ở bên cạnh.