Ánh Nguyệt đang mông lung suy nghĩ thì cửa phòng chợt mở ra, bước vào là một phụ nữ trung niên tầm 30 tuổi gì đó . Khuôn mặt bà ta rất xinh đẹp chắc do bảo dương tốt trên người bà ta còn toát ra vẻ cao quý khó ai sánh bằng. Haz đẹpp quá!
Vì quá mải ngắm người đó mà Ánh Nguyệt không biết rằng nước miếng của mình đăng chảy rất tự nhiên xuông áo. Vị phuj nữ trung niên thấy vậy rất hoảng hốt lên tiếng:
“Hà Ánh Nguyệt con sao vậy chả lẽ những gì quản gia nói với tta là thật sao?” Trên gương mặt của tinh sảo của bà bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng.
“Bác ơi có phải có gì nhầm lẫn ở đây không ạ? Cháu không phải là Hà Ánh Nguyệt gì đó cháu là Lí Ánh nguyệt mà! Mà khoan đã bác vừa gọi cháu là Hà Ánh Nguyệt sao ạ?”
Ánh Nguyệt thốt kinh hỏi lại chỉ cầu mong cái tên mình nghe thấy là ảo giác nhưng..
“Đúng vậy trả lẽ con không nhớ sao con rõ ràng là họ Hà mà sao có thể lạ họ lí được?”
Oh my god! Ánh Nguyệt nghe thấy vậy như sét đánh ngang tai nhảy sô xuống giường soi lại mình trong gương.
Thảo nào lúc nãy trong gương không có hình cô mới đầu cô cứ tương là ảo giác hóa ra không phải. Bây giờ cô làm gì người trong gương cũng làm theo.
Đúng là như vậy thật rồi vậy là cô đã xuyên qua đã vậy còn xuyên vào nhân vật phụ xui xẻo nhất trong tiểu thuyết mà cô vừa mới đọc nữa chứ điều đặc biệt là nữ phụ này còn cùng tên khác họ với cô. Ông trời à sao ngài nỡ đối xử với ta như vậy chứ???
Thấy con gái mình có những biểu hiện thất thường Trương Lan không thể kiềm lòng được nữa chạy lại ôm đứa con gái mà mình hết mực yêu thương vào lòng,hốt hoảng hỏi:
“ Con không sao chứ đừng làm mẹ sợ có được không hả?”
Sau đầu Ánh Nguyệt có một giọt mồ hôi to tướng. Rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới đúng đây ? Người này là mẹ của Ánh Nguyệt nhưng cũng không phải mẹ của Ánh Nguyệt cô. Nếu cô mà nhận người này thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Thực ra cô là trẻ mồ côi, từ lâu cô luôn ước ao có một gia đình đầy đủ, cô cũng rất ghen tị với Hà Ánh Nguyệt này có một người mẹ rất yêu thương mình.
Được rồi cô sẽ thay Hà Ánh Nguyệt bảo vệ gia đình này không để ai đông đến họ, người thân của Hà Ánh Nguyệt cũng là của cô, nếu ai muốn động đến họ thì phải có sự đồng ý của cô đã!
“Mẹ không phải vậy con chỉ đùa chút thôi mà.” Đôi môi nhỏ nhắn linh hoạt của cô cất ra tiếng nói êm tai
Trương Lan có vẻ ngờ vực nhưng thấy biểu hiện của cô như vậy thì cũng giải tỏa đi một phần:
“Đứa nhỏ này thì ra lúc nãy con đùa ta sao? Thật là...” Vừa nói Trương Lan vừa chỉ vào trán của Ánh Nguyệt cười.
Hai mẹ con rất vui vẻ nói chuyện với nhau rất lâu.
Được một lúc thì Trương Lan bảo Ánh Nguyệt chưa khỏe hẳn cần nghỉ ngơi nên bà ra ngoài cho Ánh Nguyệ nghỉ. Còn Ánh Nguyệt sau khi Trương Lan ra ngoài thì trong đầu cô đã vạch ra kế hoạch đối phó với nữ chính để bảo vệ gia đình họ Hà