Mạc Tử Ngôn đột nhiên nói vậy khiến nàng sững người, nhất thời không biết nói sao toàn thân căng thẳng cứng đờ, thành hôn với hắn là điều nàng chưa từng dám nghĩ tới tuy đã ở cạnh hắn nhiều thời gian nhưng hắn chưa từng động vào nàng cũng chưa từng có ý muốn thành thân với nàng, hắn ngủ cạnh nàng chỉ có một lần khi đó cũng nhất thời chỉ là ôm, nàng không dám tin vào tai mình mở to mắt nhìn hắn
Hắn cúi người, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, trong ánh mắt băng lãnh ngập tràn ý cười
''Có gì khiến nàng ngạc nhiên sao''
Cả người nàng vẫn bị hắn giữ lại không thể động đậy, nàng nhíu mày tỏ vẻ không hiểu một lúc sau mặt đỏ bừng, miệng khẽ mở chăm chú nhìn hắn
''Ý của chàng là gì, Mạc Tử Ngôn''
''Ta đã từng nói với nàng ta nhất định sẽ khiến nàng tin tưởng ta, nhất định sẽ cho nàng được bình an hạnh phúc, nàng sẽ không còn phải đau khổ dằn vặt như lúc trước nữa, khi đó ta chưa dứt đoạn niệm hồng trần khiến nàng đau khổ, ta bỏ mặc nàng tựa như chưa hề vướng bận chuyện gì nhưng ta hứa với nàng nhất định sẽ khiến nàng hạnh phúc, ta sẽ ở bên nàng cùng nàng trải qua nốt đoạn duyên kiếp còn lại''
Hắn chạm tay lên mặt nàng, cúi người xuống hôn đôi mắt tuyệt đẹp của nàng sau đó khẽ cười
Ánh nến trong phòng có sáng rực đến đâu cũng không thể bằng hắn lúc này, vẻ mặt anh tuấn kiêu ngạo ở trước mặt nàng mỉm cười với nàng, từng hành động cũng rất nhẹ nhàng, rất trân trọng nàng, đôi mắt lạnh lẽo luôn nhìn nàng với cảm xúc xa cách nay lại ôn nhu, dịu dàng đến khó tả
''Nhược Hy, ta yêu nàng''
Hắn vừa dứt lời, cảm giác trong tim bỗng nhiên bùng nổ, tim trong lồng ngực đập luân hồi, toàn thân mềm nhũn tựa như vừa rơi xuống vũng bùn sâu không thể ngoi lên được, nàng ngạc nhiên nhìn hắn cảm giác này không thể diễn tả được rất hạnh phúc nhưng trong đó là có cảm giác không vui, nàng khựng lại hắn yêu nàng? Từ lúc nào có phải là lúc nàng khóc trước mặt hắn, bộc bạch với hắn rằng nàng rất yêu hắn có phải chỉ là vì lúc đó mới khiến hắn cảm động, nhất thời nói rằng hắn yêu nàng, hắn muốn ở bên cạnh nàng
Trong lòng nàng thực ra đang rất rối ren, lời nói của Tư Lăng vẫn luôn quanh quẩn trong tâm can của nàng
Sẽ có một ngày Thiên Nhi, nàng ấy sẽ quay trở về bên cạnh Tử Ngôn nàng ấy sẽ đoạt lại tất cả những thứ mà ngươi có được, liệu đến lúc đó ngươi nghĩ rằng Tử Ngôn còn yêu ngươi nữa sao ?
Làm sao huynh ấy có thể quên đi được, nữ nhân mà huynh ấy đã yêu hơn cả tính mạng cao quý của mình
Đúng vậy, làm sao có thể dễ dàng quên đi, nhắc đến đây tim nàng chợt đau nhói, hắn đang ở trước mặt nàng nhưng nàng lại nghĩ tới viễn cảnh một ngày Thiên nhi trở về, hắn sẽ không còn ở cạnh nàng nữa, nếu như thật sự là như vậy thì nàng sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào
Mọi thứ liệu có phải sẽ càng lúc càng trở nên xa cách đúng không ??
''Chàng yêu ta từ bao giờ, Mạc Tử Ngôn có phải chính là lúc đó là vì ta nói ta yêu chàng hay là vì khóc trước mặt chàng một cách vô dụng khiến cho chàng cảm thấy thương hại ta'' Nàng cắn chặt môi, ánh mắt đau thương chợt hiện ra
Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói ấm áp phả vào tai nàng, khiến nàng sững người, đôi mắt xanh càng lúc càng mở to hơn
''Đã từ rất lâu rồi, Nhược Hy lúc ta yêu nàng cũng chính là lúc nàng nói rằng nàng muốn ở lại Trung Nguyên Hoa khi đó ngoài mặt nói rằng ta cho nàng ở lại nhưng bên trong lại không muốn nàng ở lại dù chỉ một chút ta tự hỏi nếu như nàng chấp nhận ở lại thì ta phải làm sao nàng đã khiến ta bất ngờ, nàng không ở lại nàng theo ta quay lại Nguyên Quốc lúc đó ta đã yêu nàng nhưng lại cố chối bỏ thứ tình cảm đó, ta không dám đối mặt cũng không dám yêu nàng bởi vì ta không thể quên được đoạn niệm năm đó''
''Ở cạnh nàng dù có trốn tránh đi chăng nữa cuối cùng ta vẫn là kẻ thua cuộc, ta thua rồi hoàn toàn thua rồi ta không thể chối bỏ nó được nữa, ta không thể nói với nàng rằng ta không hề yêu nàng, ta không muốn mất nàng, không muốn bất cứ ai ngoài ta có được tình yêu của nàng, nàng có hiểu không''
Hắn cười khổ, nụ cười thật chua xót cuối cùng cả hai đều là người chịu đau khổ, không ai hơn ai nàng hơn hắn ở chỗ nàng không có bất cứ một chấp niệm nào khiến nàng vấn vương, đau khổ hắn thua nàng ở chỗ hắn có một đoạn niệm đau đớn cả đời không thể quên đi
Nàng siết lấy tay hắn, mỉm cười một tay chạm lên ánh mắt tuyệt đẹp khiến nàng say mê ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, gương mặt anh tuấn này đã phải chịu bao nhiêu đau khổ nàng không thể biết nhưng nàng muốn bù đắp cho hắn
'' Mạc Tử Ngôn, ta yêu chàng, một lòng rất yêu chàng''
Nàng chỉ biết sau câu nói đó, liền nhắm mắt lại, ánh nến mập mờ dường như cũng tắt đi không gian yên lặng đến có thể nghe được thấy âm thanh của gió, cả hai thân thể quấn vào nhau, thân thể nàng rất mệt mỏi, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, thậm chí ngay sau đó liền ngất đi trong vô thức chẳng hề biết chuyện gì đang diễn ra
Trong lúc mơ màng chỉ duy nhất nghe được một câu nói khiến nàng vui mừng không xuể, bàn tay to lớn ôm lấy eo nàng, ánh mắt mờ ảo, khóe mi vẫn còn đọng lại nước mắt
''Nhược Hy, ta yêu nàng''
Thương Vân Lệnh
Ninh Phong trở về sau nhiều ngày ở thành Liễu Dương, ngay lúc này nàng rất nhớ ÂU Dương Thần dù thân thể có rất mệt mỏi, đôi mắt sắc lạnh như mơ hồ không rõ mọi chuyện, cảm giác mệt mỏi chỉ muốn được nghỉ ngơi, ngủ một giấc dài sau từng ấy đêm nàng không hề được chợp mắt một lần, nàng bước vào trong gió lạnh ở bên trong đưa vào khiến thần thái nàng dễ chịu hơn một chút, nàng hít một hơi thật mạnh tiến vào nơi ở của Âu Dương Thần, hắn đang ở bên trong bộ dạng thản nhiên tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo di chuyển về phía nàng đang từ từ bước vào
''Thần thần, ta về rồi đây'' Nàng đặt thanh kiếm lên bàn, ngồi xuống ngay cạnh hắn vẫn là mùi hương quen thuộc của hắn mê hoặc nàng, nàng chưa kịp chạm vào tay hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, nàng ngẩn người nhìn hắn có cảm giác như hắn với nàng hiện giờ đang rất xa cách
''Ninh Phong, đúng lúc ta đang chờ nàng trở về để có chuyện muốn hỏi nàng '' Hắn quay người đi, trên tay đang cầm một vật được bọc bên ngoài là vải trắng
''Là chuyện gì'' Nàng nhíu mày khó hiểu
''3 năm trước vào đêm hôm đó sau khi nhận lệnh của ta tới Long Châu để làm nhiệm vụ khi đó nàng cùng thuộc hạ trên đường tới đó có phải đã đi qua chân núi Phong Lam đúng không''
''Chân núi Phong Lam, đúng vậy ta có đi qua đó, Thần Thần ý của huynh là sao''
''Nàng vẫn không nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó sao''
''Lúc đó có xảy ra rất nhiều chuyện, ta không thể nhớ, từ lúc đó đến bây giờ đã hơn 3 năm tại sao lại hỏi ta chuyện đó, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao''
''Đúng vậy, nàng thật sự cho rằng mình không nhớ chuyện gì sao'' Hắn xoay người lại, ánh mắt băng lãnh khiến Ninh Phong có chút sợ hãi, nàng cắn môi không hiểu chuyện hắn đang nói là gì, nàng giật mình, ngước lên nhìn hắn cả thân thể run run không dám cử động
''Chuyện đó .... ta ''
''Nàng nhớ lại rồi sao, chân núi phong lam năm đó là nơi mà Thiên Nhi hoàng hậu đã chết, vào lúc đó nàng tình cờ cũng có mặt ở đó đúng không Ninh Phong'' Hắn tức giận, trong mắt lóe lên một ánh lửa, hắn ném vật đang cầm ra trước mặt nàng, tấm vải trắng rơi ra trước mặt Ninh Phong là một mũi tên, là mũi tên năm đó bọn chúng đã bắn vào người nàng khiến nàng cả đời này mang một vết sẹo không thể xóa bỏ
''Mũi tên này quen thuộc chứ''
Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào mũi tên trên bàn, cả thân thể run lại, giọng nói nhẹ nhàng phát ra đầy run sợ
''Chuyện này ... làm sao mà huynh biết được''
''Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện là thế nào có liên quan gì đến nàng mau nói cho ta biết''
''Đêm hôm đó ta đã bị truy đuổi bởi một đám người ẩn danh, chúng bận y phục màu đen ta không thể nhìn thấy rõ linh bài của chúng bởi khi đó trong lúc có trốn thoát ta đã bị trúng tên, lúc đó còn không sao nghĩ rằng có thể chạy thoát được nhưng bắt đầu cảm thấy toàn thân tê liệt, mệt mỏi không nhìn thấy rõ được mọi thứ'' Ninh Phong cầm mũi tên trên tay, lãnh đạm nói '' Đầu mũi tên này có chứa độc tố, ta đã rút ra ném xuống đất rồi cố chạy thoát may mắn lại gặp Khiết Dương nên đã bỏ chạy được''
''Đám người hôm đó truy đuổi nàng là người của Thương Long Lệnh, bọn chúng được lệnh của hoàng đế bắc thần quốc đi mọi nơi để tìm ra tung tích của Thiên Nhi hoàng hậu nhưng đã gặp nàng''
Hắn tới gần nàng, đặt hai tay lên vai nàng, mày kiếm nhướng lên, trầm giọng nói
''Ninh Phong, nàng đang làm gì khi đó, tại sao lại bị bọn chúng truy đuổi''
Ninh Phong nhắm mắt lại, nàng không nói một lời hơi thở nặng nề bất chợt phát ra, đêm của 3 năm trước bỗng nhiên hiện ra, nàng đã gặp một người mà nàng mãi mãi không thể ngờ đến
''Thiếu chủ hiện giờ chúng ta đang gần tới chân núi Phong Lam, từ đây về Thương Vân là rất xa ta nghĩ chúng ta nên ở lại nghỉ ngơi rồi sáng mai hãy rời đi'' Khiết Dương đuổi theo Ninh Phong, giọng nói dường như đã rất mệt mỏi hai người đã đi nhiều canh giờ mà chưa được nghỉ ngơi
''Không còn cách nào khác, các ngươi đi quan sát tình hình một chút rồi quay về báo lại cho ta, chân núi Phong Lam hiểm trở nhiều thú dữ, ban đêm nhiều kẻ đột kích không thể lường trước được''
''Vâng''
Ninh Phong tựa lưng vào gốc cây, ngước lên nhìn sao trời, đêm này quả thực rất nhiều sao, trời êm ả hôm nay đã đi tới nhiều nơi nàng chưa được nghỉ ngơi dù chỉ một chút, nàng vừa đặt bảo kiếm xuống đất, Khiết Dương liền vội vã quay về báo lại tình hình
''Thiếu chủ, ở phía chân núi kia phát hiện một nữ nhân đang bất tỉnh ở đó, toàn thân ướt sũng trên người bận y phục rất cao quý, nàng ta bị thương nặng ở đầu nhưng vẫn còn hơi thở chúng ta nên qua đso xem sao''
Ninh Phong khẽ gật đầu, nàng đứng dậy chạy một mạch về phía trước bảo kiếm vẫn cầm trên tay, ở chân núi Phong Lam rất hiểm trở tại sao lại có thi thể của nữ nhân, nơi này dường như ít người lui tới quả thật rất đáng ngờ
Nàng tới nơi đám thuộc hạ đang di chuyển nữ nhân đó về phía nàng, thân thể ướt đẫm nhưng trên người lại bận y phục của cao quý, ngọc bào của hoàng hậu, mái tóc dài che đi gương mặt nữ nhân ấy, Ninh Phong lại gần, nàng cúi xuống vén nhẹ tóc nữ nhân đó ra
Nàng bất chợt sững người, tay run run thả tóc nữ nhân ấy xuống, ngay lập tức dò tìm nhịp thở của nàng ta, lôi ra trong y phục một lọ thuốc nhỏ màu xanh, nàng đưa lên miệng nữ nhân đó cho nàng ta uống một giọt, thân thể đột nhiên hồng hào trở lại, nàng thở dài ngồi xuống nền đất, Khiết Dương lại gần, không dám tin vào mắt hắn, hắn lùi lại tay chỉ về phía nữ nhân nằm trên mặt đất
''Đây chẳng phải là Thiên Nhi Hoàng Hậu hay sao''