[Xuyên Không] Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 37: Chương 37: Vẻ Đẹp Khuynh Thành




‘’Nương nương’’ Đại tổng quản vội vã chạy đi tìm nàng, bà dảo mắt tìm kiếm nàng các đế vương và phi tử của họ đã đến đại điện rồi mà bà vẫn chưa tìm thấy nàng, nương nương rốt cuộc người đang ở đâu

‘’Đại tổng quản ngươi đi tìm ai mà gấp gáp vậy’’ Nàng bước ra từ vườn uyển nhượng một tay cầm thanh kiếm một tay lau đi những giọt mồ hôi

‘’Nương nương người có biết hôm nay là ngày gì không’’ Đại tổng quản dường như bớt sợ hãi khi nhìn thấy nàng

‘’Ngày gì ư ?? Ta chẳng nhớ chút nào cả’’ Nàng thản nhiên nhìn đại tổng quản, bà ta muốn ám chỉ ngày gì, nó có liên quan đến nàng sao

‘’Nương nương, chẳng phải mấy ngày trước bệ hạ đã nói với người rằng có các vị đế vương phục tùng dưới trướng của Nguyên Quốc sẽ cùng phi tử của họ tới Nguyên Quốc sao, người không nhớ một chút nào sao’’

‘’Á, chết rồi’’ Nàng giật mình nhớ ra, mấy hôm trước Mạc Tử Ngôn có nói với nàng sẽ có đại tiệc lớn ở hoàng cung là ngày mà các nước giao hòa với nhau trung thành dưới trước của Nguyên Quốc

Nàng vứt thanh kiếm xuống mặt đất, kéo tay tổng quản rời khỏi vườn uyển nhượng, dáng vẻ vô cùng gấp rút, mấy hôm trước ở đại điện hắn đã uy hiếp nàng

‘’Ngày tới, Nguyên Quốc sẽ có đại tiệc lớn các hoàng đế của Thiên Quốc, Tây An Quốc, Bắc Thần Quốc, Trung Nguyên Quốc, Đại Ngụy Quốc sẽ tới đây, nàng lo mà chuẩn bị tốt phân của mình đi họ sẽ ở lại đây cùng với phi tử của họ đây sẽ là một ngày rất trọng đại nên đừng có ra khỏi tầm mắt của ta nếu nàng muốn xuống nhà lao thì cứ việc ta sẽ giúp nàng thực hiện điều đó’’

Càng nghĩ tới nàng càng cảm thấy sợ hãi, nếu không đến kịp hắn sẽ tống nàng xuống nhà lao mất, nàng lắc đầu khóc trong lòng nàng không muốn a, đại tổng quản bị nàng lôi đi bà ta chỉ biết lắc đầu đến cả chuyện quan trọng nhất nàng còn quên được thì nói gì đến những chuyện lớn

‘’Đại tổng mau lên, giúp ta thay y phục’’

‘’Vâng’’

Đại điện

Bọn họ bước vào bên trong đại điện, dáng vẻ cao ngạo, khí chất vẫn như xưa không có gì thay đổi, Mạc Tử Ngôn đang ngồi trên hoàng bệ cao ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mặc dù hắn chỉ ngồi im nhưng khí chất của hắn toát lên bá đạo, uy nghiêm của một vị đế vương lấn át tất cả, bọn họ quỳ xuống trước hoàng bệ

‘’Chúng ta bái kiến bệ hạ’’ Bọn hắn đưa tay ra trước mặt phần lưng hơi ngả xuống thể hiện sự quý trọng với Mạc Tử Ngôn sau họ là các phi tử

‘’Chúng thần thiếp bái kiến bệ hạ’’ Vẻ đẹp anh tuấn của Mạc Tử Ngôn khiến cho bọ họ phải ngạc nhiên bọn họ phủ nhận phu quân của bọn họ đã quá tuyệt đẹp nhưng nam nhân ngồi trên cao kia còn anh tuấn tuyệt đẹp hơn rất nhiều như thể là bước từ trong tranh vẽ ra

Thứ khiến Y Tâm và Kinh Yên phải chú ý là đôi mắt chim ưng đẹp đến lạnh lùng như làn nước lạnh của hồ băng thiên trượng trăm năm bách ngộ, mái tóc bạch kim dài dáng vẻ uy nghiêm cao quý, của một vị đế vương bá đạo

Mộc Lăng với Tư Lam thì đã không có chút xa lạ gì với Mạc Tử Ngôn nữa họ đã gặp hắn từ 3 năm trước lúc đó hắn khác hoàn toàn với hắn của hiện tại lúc đó khó mà tin rằng một người anh tuấn tuyệt mỹ như thiên sơn lại trở thành một nam nhân lạnh lùng, vô cảm như bây giờ, bọn họ cũng không thắc mắc tại sao hắn lại trở lên như vậy vì bọn họ biết rõ vết thương ngàn kiếp đó mãi mãi Tử Ngôn sẽ chẳng thể quên được

‘’Hãy trở về bàn tiệc ta đã chuẩn bị sẵn cho các điện hạ’’

Bọn họ mỗi người trở về một bàn tiếc của riêng mình các phi tử ngồi bên cạnh rót rượu cho phu quân

‘’Nào chúng ta cùng nâng ly’’ Mạc Tử Ngôn cầm chén rượu màu vàng đẹp đẽ giơ lên, hắn khẽ cười

‘’Chúng ta kính bệ hạ một ly’’ Diệc Thần giơ lên trước mặt rồi uống một ngụm hết sạch chén rượu và cứ thế bọn hắn lần lượt uống, bọn hắn vừa uống xong một hơi, Bạch Tử chống tay lên mặt bàn tiệc cầm chén rượu vừa được Kinh Yên rót đầy hắn nhìn vào nó mân mê

‘’Tử Ngôn, ta với điện hạ là bạn thân gia từ lúc nhỏ cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ ta không nhắc lại, liệu bệ hạ có thể có ta lấy đi một nữ nhân trong Thiên Tử Thành không’’

Mặc Dương khẽ cười, hắn chế giễu Bạch Tử ‘’ Thiên Quốc có hàng ngàn mĩ nhân, tại sao lại muốn có được nữ nhân ở Nguyên Quốc chưa kể đến là Kinh Yên hoàng phi đang ở cạnh ngươi, có hơi quá chút không’’

Kinh Yên lộ rõ vẻ mặt không vui nhưng vẫn cười nhạt như chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng biết rõ bản tính của Bạch Tử thấy nữ nhân xinh đẹp đều là sẽ chêu hoa ghẹo nguyệt nên nàng vốn không để tâm chỉ là trong lòng có chút không vui

‘’Ta đã gặp nàng ấy trên đường đến đại điện, phải nói thế nào nhỉ, nàng ấy rất đẹp một vẻ đẹp mà ta chưa từng được thấy ở bất kì nữ nhân nào khác, ngay từ lần đầu gặp nàng ấy đã khiến ta phải để tâm’’ Hắn nhấp một hụm rồi nhẹ nhàng đặt chén rượu vàng xuống

‘’Được thôi, nếu ngươi muốn ta có thể cho ngươi nàng ta không có gì đáng kể, trong thiên tử thành rất nhiều nữ nhân, ngươi thích thì cứ lấy một ngươi’’ Mạc Tử Ngôn chậm rãi uống chén rượu đang cầm trên tay, gương mặt lạnh lẽo không chút bận tâm

Hắn nhìn sang bên cạnh, chỗ đó vẫn trống trơn nàng vẫn chưa đến, hắn tự hỏi nàng đang ở nơi khốn kiếp nào, lần trước hắn đã uy hiếp nàng chẳng lẽ còn không sợ sao ??

‘’Bạch Tử nếu huynh không miêu tả dung nhan của nữ nhân đó thì làm sao Tử Ngôn có thể tìm cho huynh được’’ Trương Triệu đưa cho Tư Lam một chiếc bánh nhỏ, hắn cười với nàng thật ấm áp, bản tính của Bạch Tử đúng chẳng hề thay đổi vẫn trăng hoa như trước, vậy mà nữ nhân tuyệt diễm như Kinh Yên nàng đã biết mà vẫn chấnhận ở bên

‘’Nàng ấy sao, nàng ấy có một đôi mắt xanh rất đẹp nó rạng rỡ như ánh mắt trời đẹp đẽ, mái tóc nàng ấy mang màu nâu đặc biệt, thân thể nhỏ bé nhưng chứa đầy sự mạnh mẽ ta có cảm giác như bất kể thứ gì ở xung nàng nàng ấy đều bị nàng ấy thu hút, vẻ đẹp trăm năm xem ra mới gặp được một lần duy nhất trong đời’’ Bạch Tử hắn cười ngây ngốc nhớ lại cảnh tượng lúc đó hắn trông thấy nàng không biết hắn có đang nằm mơ không

‘’Bạch Tử, nữ nhân mà huynh kể thật giống hoàng phi của Tử Ngôn’’ Lời nói của Diệc Thần một phần uy hiếp Bạch Tử, hắn đã nhận ra đó là nàng đôi mắt xanh đẹp tựa làn nước của hồ thu thủy trong vắt nàng luôn rạng ngời như vậy, liệu còn là ai khác

‘’Không thể nào, nàng ấy mặc trên người bộ y phục không phải cao quý như một hoàng phi, khí chất đó thực chẳng phải’’

Bạch Tử vừa dứt lời, cánh cửa đại điện mở ra, Nhược Hy nàng vội vã chạy vào bên trong không thèm chú ý đến rất nhiều con mắt đang nhìn nàng, nàng quỳ xuống trước hoàng bệ, ánh mắt Mạc Tử Ngôn đang nhìn nàng rất tức giận nhưng hắn vẫn không để lộ ra

‘’Bệ hạ, thần thiếp tới muộn, xin bệ hạ thứ lỗi’’

‘’Nữ nhân, đúng là nàng rồi’’ Bạch Tử cười lớn hắn có cảm giác hắn đang bắt được một vận may lớn

‘’Ái phi, nàng còn không mau tới ngồi cạnh trẫm’’ Mạc Tử Ngôn bá đạo ra hiệu cho nàng tới cạnh hắn, lời nói của Mạc Tử Ngôn khiến Bạch Tử đứng hình, hắn không phản ứng được gì, chết lặng tại chỗ

Kinh Yên phì cười, bệ hạ chàng đã trêu ghẹo nhầm người rồi, nàng cười đắc ý không còn cảm giác không vui như vừa nãy nữa

Nàng tiến tới cạnh hắn định ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh nhưng bị hắn kéo vào ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, nàng cố đẩy hắn ra nhưng không thể, nàng ghé sát vào tai hắn

‘’Mạc Tử Ngôn, bệ hạ còn không mau bỏ ta ra’’

Hắn nói như không nói vẫn ánh mắt lạnh lùng lạnh lẽo ấy liếc nhìn nàng

‘’Ngồi im đó cho ta, nàng đến muộn thì phải chịu phạt’’

‘’Đấy là Hoàng Phi của Nguyên Quốc, nàng là phi tử của ta’’ Cánh tay hắn ôm chặt lấy eo nàng, nàng gượng cười cúi nhẹ đầu xuống chào các vị đế vương ngồi phía dưới

‘’Thần thiếp là Nam Cung Nhược Hy, Hoàng Phi của Nguyên Quốc gặp được bệ hạ thật là vinh dự cho thần thiếp’’

Bạch Tử run run chỉ về phía nàng, gương mặt thất vọng không tin vào những gì mình vừa nghe thấy

‘’Nàng .. nàng là hoàng phi của Tử Ngôn’’

Nàng khó hiểu nhìn Bạch Tử, tên vua ngốc này bị sao vậy, nàng vỗ vào bờ vai rộng lớn của Tử Ngôn

‘’Hắn bị sao vậy’’

Mạc Tử Ngôn cầm chén rượu, hắn nhếch môi mặc kệ câu hỏi của nàng

‘’Không phải ta đã nói rồi sao?? Bạch Tử, đôi mắt xanh tuyệt đẹp, vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, bách nan bách ngộ, diễm áp quần phương như lời huynh vừa nói thì chỉ một nữ nhân duy nhất có được đó là Hoàng Phi của Nguyên Quốc, Nam Cung Nhược Hy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.