edit & beta: Hàn Phong TuyếtCảnh báo: Nội
dung chương truyện có những tình tiết máu me ghê rợn, chống chỉ định
những trái tim yếu đuối, đặc biệt là đọc trước khi đi ngủ.
Chưa kịp nhìn hoàn cảnh xung quanh đã thấy ba bốn cô gái trẻ bị trói tay
chân, bịt miệng, rúc lại ở góc tường. Ai nấy hoảng sợ mở to mắt nhìn lên phía sau tôi. Tôi nhìn lại theo họ, thấy mình và Điền Tâm Nhan ngã
xuống từ mấy bậc thang gỗ, tên tội phạm bỏ trốn đang đứng bên trên nhìn
xuống, trên đầu hắn có hai cánh cửa gỗ nhỏ. Đây chắc hẳn là một mật thất dưới lòng đất.
Tôi nhìn ra quanh mình. Căn phòng này không lớn, âm u ẩm ướt, còn có ít mùi rau quả nấm mốc. Bên chân tường
có một cái phản trống, cũ nát tệ hại.
Tên tội phạm đi xuống, giật lấy mấy sợi dây treo trên móc, trói tay chân tôi và Điền
Tâm Nhan lại, còn xé vải trên quần áo chúng tôi nhét vào miệng. Sau đó,
hắn nhìn qua liếc lại xem xét một hồi, ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ dị
làm tôi sợ. Hắn lẩm bẩm: “… Không đủ… Vẫn chưa đủ… Nên thu thập thêm…
Thu thập thêm một ít…” Vừa nói vừa quay lưng đi, đóng cánh cửa gỗ bên
trên lại.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Những cô
gái kia bắt đầu nức nở, nghe mà lòng rối bời cả lên. Tôi biết bây giờ có sợ cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ cách tự giải cứu mình. Bắt bản thân
phải tỉnh táo lại, tôi quỳ dậy, dùng hai tay bị trói sau lưng cởi trói
cho đôi chân. Tư thế này hơi khó, nhưng may mà cơ thể Nhạc Linh Ca cũng
dẻo dai. Tôi thẳng lưng, chầm chậm mò nút thắt. Tên tội phạm thắt nút
rất chặt, làm tôi mệt đến toát mồ hôi, phải vừa làm vừa nghỉ. Không biết bao lâu sau đó, cái nút vừa hơi lỏng ra, chợt nghe thấy tiếng cánh cửa
gỗ kêu lên, bèn cuống quýt ngồi xuống, giấu hai chân vào trong váy.
Cửa mở ra, tên tội phạm đẩy một cô gái xuống. Nhìn thật kỹ, thì ra là
Trương tiểu thư, người đã lấy trộm cái lục lạc mèo con của tôi. Lúc này
cái lục lạc vẫn đeo bên eo nàng, sắc mặt nàng trắng bệch. Tên tội phạm
tiếp tục trói nàng, bịt miệng, ném vào bên cạnh tôi.
“Thêm… Hôm nay thêm một người nữa…” Đôi mắt hắn tỏa ra thần thái quỷ dị, quay lưng đi.
Tôi không dám chậm trễ nữa, lập tức quỳ dậy cởi dây trói. Nút thắt lúc nãy
đã được tôi nới lỏng, nên bây giờ cởi dễ hơn nhiều. Mất mấy phút, cuối
cùng cũng cởi được. Tôi xoay cổ chân, đứng dậy, cẩn thận hồi tưởng lại
từng chi tiết trong căn phòng này, hình như không có vật gì sắc để cởi
trói tay cả. Cởi trói chân thôi thì cũng không có ích gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách cởi trói tay cho người khác, rồi để nàng đi
cởi trói cho mọi người. Bởi vì xung quanh tối đen không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ đành ngồi xuống mò lấy tay của Trương tiểu thư ngồi gần mình
nhất. Nàng đã sợ mất mật, cứ tránh né mãi, làm tôi tức đến trong lòng
thầm chửi ầm lên, bèn giơ chân đạp cho nàng một phát. Nàng “a” một
tiếng, quả nhiên không né nữa, tôi chen ra sau nàng, bắt đầu cởi trói.
Đại khái là Trương tiểu thư hiểu việc tôi muốn làm, cho nên ngồi yên. Bất
cứ ai làm gì cũng theo thói quen, ví như buộc dây. Tên tội phạm này thắt nút theo một kiểu, tôi đã có kinh nghiệm nên cởi trói khá nhanh. Trong
bóng tối, tôi nghe thấy tiếng dây thừng, chắc là nàng đang cởi trói
chân. Đang nghĩ rất mau thôi mình sẽ được cởi trói thì chợt thấy nàng
nức nở, sau đó là một loạt những tiếng bước chân thình thịch, rồi “a”
một tiếng, lại là giọng nức nở, tiếng bước chân.
Tôi
chửi thầm. Nữ nhân này điên thật rồi, vừa được cởi trói là chạy vội đi,
tiếng kêu lúc nãy chắc là do tối quá không thấy gì nên bị ngã, rồi sau
đó lại bò dậy chạy tiếp.
Đồ ngớ ngẩn! Tôi giận tới hộc máu mồm. Còn bao nhiêu người bị trói thế kia mà nàng chỉ nghĩ đến bỏ chạy một mình!
Tôi còn đang phát hỏa thì Trương tiểu thư bắt đầu vừa khóc vừa hô cứu mạng, lại còn đập cửa. Tôi muốn nôn ra máu! Sao mà ngu hết đường ngu! Nàng
vừa kêu vừa đập như thế, người khác còn chưa nghe thấy, chỉ sợ tên tội
phạm sẽ nghe được trước mà quay lại.
Tôi nhất thời lo đến mức muốn xông lên đạp cho nàng một phát, lại chợt nghe cánh cửa mở
ra, tên tội phạm ôm một cô gái nữa bước xuống. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, tôi vội chen vào đám người trong phòng, lấy váy che đôi
chân.
Tên tội phạm và Trương tiểu thư vừa trông thấy
nhau thì đều sửng sốt. Trương tiểu thư thét lên định xông ra ngoài, bị
tên tội phạm giật tóc tóm lại, tha xuống dưới. Thấy dây trói bị cởi, hắn cũng không thèm để ý, vẫn giật dây thừng trên tường xuống trói tay chân cô gái kia. Rồi giật tóc Trương tiểu thư, ném nàng lên cái phản.
Tên tội phạm quay lưng với một sợi dây xuống. Tôi đột nhiên có dự cảm xấu,
giương mắt nhìn cánh cửa gỗ chưa hề đóng kín, dù trong lòng biết chạy
không thoát, nhưng tôi vẫn mong Trương tiểu thư có thể bỏ chạy ngay bây
giờ. Trương tiểu thư kia bị ném xuống phản, không biết là do đau hay sợ
mà chỉ lo khóc thét lên.
Chạy mau đi… Chạy mau đi, đồ ngốc… Tôi chợt cảm thấy kinh hãi, mà các cô gái bên cạnh hình như cũng
bất an như tôi, cả đám bắt đầu thấp giọng gào thét.
Tên tội phạm gỡ dây xuống, đi đến bên trói tay chân Trương tiểu thư vào bốn chân phản. Trương tiểu thư khóc lóc cầu xin: “Xin ngươi… thả ta ra… Xin ngươi…” Tên tội phạm đưa tay sờ hai má nàng, nhân tiện lau đi nước mắt, cười nói: “Không phải sợ, mỹ nhân, rất nhanh thôi cô sẽ…” Dứt lời bèn
đứng dậy, đi ra khỏi mật thất.
Nỗi bất an mãnh liệt
ùa tới, nhưng đáng hận là sợi dây trói tay tôi còn chưa được nới lỏng
chút nào, tên tội phạm cũng đã quay lại. Hắn đóng chặt cánh cửa gỗ, rồi
đốt một ngọn đuốc lên, dưới ánh lửa lập tức hiện ra một con dao nhọn
lưỡi hẹp!
Hắn, hắn muốn làm gì? Muốn giết Trương tiểu thư ư? Không thể nào! Hoàn toàn không thể! Hắn là tội phạm bỏ trốn,
trong tình huống này sao lại phải giết người? Chẳng lẽ hắn sinh ra đã
thích giết người? Giống như có một loại người chỉ cần nhìn thấy máu sẽ
hưng phấn không ngừng, coi giết người là thú vui, thỏa mãn cảm giác
trống trải của mình khi nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy con dao, bèn hét lên như điên, liều mạng co
rúm vào với nhau. Đùi tôi bất chợt thấy nặng, là Điền Tâm Nhan đã sợ đến ngất đi.
Tên tội phạm gác cây đuốc lên một cái vòng
sắt trên tường, gian phòng không rộng lắm bèn sáng bừng lên. Hắn ngồi
xuống sát mép phản, đưa bàn tay không cầm dao nhẹ nhàng vỗ về gương mặt
Trương tiểu thư.
Trương tiểu thư đã khóc đến nghẹn tiếng, khàn giọng nói: “Xin ngươi… đừng giết ta… đừng giết ta… xin ngươi…”
Tên tử tù nở nụ cười, khuôn mặt dưới ánh đuốc lúc sáng lúc tối trông như
mặt quỷ. Hắn ngâm nga giọng, chầm chậm nói: “Mỹ nhân… nàng sống như vậy, không thấy khổ ư? Một cơ thể đẹp thế này, ngày nào cũng bị quần áo che
đi… không ấm ức sao?”
Hắn vừa nói vừa giơ dao lên, Trương tiểu thư trợn tròn mắt, kêu thét lên: “Đừng… đừng giết ta… đừng…”
Con dao hạ xuống, nhưng không đâm vào da thịt nàng, mà vẽ ra một đường thật dài từ cổ áo. “Xoẹt” một tiếng, cả bộ quần áo rách làm đôi. Ngay sau
đó, con dao lướt qua tay trái và tay phải, vừa nhoáng một cái, Trương
tiểu thư đã trần truồng trước con mắt tên tội phạm.
Có mấy cô gái cúi đầu không muốn nhìn, nhưng tôi lại cảm thấy, cảm thấy…
đó không phải là mục đích của hắn. Trong mắt hắn đích thực là có dục
vọng, nhưng nhìn sao cũng không thấy giống sắc dục. Hắn cẩn thận nhìn cơ thể Trương tiểu thư từ trên xuống dưới. Trương tiểu thư run rẩy không
thôi vì sợ, xấu hổ và giận dữ.
“Gương mặt xinh đẹp
thế này… ngày nào cũng soi gương trang điểm… chắc là phiền lắm nhỉ?” Tên tội phạm đặt tay lên gò má Trương tiểu thư, nhẹ nhàng vỗ về, “Lúc nào
cũng phải nghĩ xem những cô gái khác hôm nay sẽ thoa phấn gì… vẽ lông
mày dáng nào… Có chỗ nào thoa phấn không đều… chỗ nào bị lấm… Ngày ngày
đều lo lắng như thế, sao có thể không khổ cực được chứ?”
Con dao nằm chắc trong tay hắn, mũi dao nhẹ nhàng lướt qua tóc mai Trương
tiểu thư. Một dòng máu đỏ lòm trào ra kèm theo tiếng kêu thảm thiết của
nàng. Máu chảy dọc xuống đổ vào tai nàng.
Tôi trợn
tròn mắt. Máu đỏ sẫm đối lập hoàn toàn với màu da tái nhợt của Trương
tiểu thư làm tôi hoảng sợ, đến mí mắt cũng không chớp nổi, chỉ có thể
trơ mắt nhìn chằm chằm vào tay tên tội phạm và cái lỗ trên mặt Trương
tiểu thư. Đám người bên cạnh rên lên những tiếng nghe như cổ họng bị
thương, cả người lạnh run, lại vừa có thêm một người hôn mê.
Tên tội phạm cầm dao linh hoạt vô cùng, như thể cầm bút vẽ tranh trên giấy
Tuyên Thành vậy. Ánh dao lóe lên theo chuyển động của cổ tay, lướt một
đường từ trán Trương tiểu thư qua má, đến cằm, vòng sang bên kia rồi trở về điểm xuất phát.
“… Cho nên…”, hắn thong thả nói, “Ta sẽ giúp nàng loại bỏ nỗi khổ cực hằng ngày ấy… Được không?”
Ngón tay nắm lấy cái cằm đầy máu, nhẹ nhàng giật về phía trước, “A!!!”
Tôi chưa bao giờ nghe thấy một tiếng kêu thảm như vậy, cũng chưa từng thấy
cảnh tượng thảm thiết như thế… Lúc con dao trong tay tên tội phạm xẹt
qua mặt Trương tiểu thư, tôi đã dần ý thức được chuyện sắp xảy ra… Nhưng tôi đã không tài nào điều khiển nổi bản thân… Tôi không bắt mình nhắm
mắt lại được… Tiếng kêu thê lương kia giống như một con dao đâm thẳng
vào tim tôi, làm tôi không thở được. Mà sau tiếng kêu ấy, gương mặt máu
thịt lẫn lộn lại như thể một bàn tay máu me be bét kéo mí mắt tôi lên,
bắt tôi không được phép né tránh. Trên gương mặt đầy máu ấy nhô ra một
đôi mắt đỏ máu trừng trừng nhìn tôi, làm tôi đau đến tê liệt thần kinh.
Tôi nghe thấy bên cạnh có người nôn, có người đập đầu vào tường như phát
điên. Lúc này, tôi thật hâm mộ Điền Tâm Nhan ngất đi quá sớm, không thấy gì hết, cũng sẽ chẳng nhớ gì hết.
Tôi không biết
mình bị trúng tà pháp gì, dám nhìn thẳng vào cảnh tượng như địa ngục
này. Thấy tên tội phạm cầm mảnh da mặt máu chảy đầm đìa của Trương tiểu
thư đặt lên phần bụng đang co quắp của nàng, nhìn say mê rất lâu, cho
đến khi tiếng kêu thảm của Trương tiểu thư nhỏ dần lại, chỉ có thể phát
ra những tiếng “hức hức”.
Tên tử tù lại bắt đầu cười, bàn tay dính đầy máu đặt lên ngực Trương tiểu thư, nhẹ nhàng vuốt ve,
thở than nói: “Một đôi nhũ thật đẹp… Sẽ khiến nam nhân phải phát cuồng…
Song, dùng chưa được mấy năm, chúng sẽ dần dần khô quắt, như cà phơi
khô… Không còn sức sống nữa… Đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào… Bi ai lớn
nhất của cuộc đời là anh hùng qua tuổi xế chiều, mỹ nhân phai sắc… Ta
sao có thể trơ mắt nhìn một mỹ nhân như nàng cứ thế già đi, yếu đi đây?… Để ta giúp nàng giữ chúng lại… giữ thời gian lại… được không?”
Con dao dính máu lại vung lên, từ mặt bên đâm vào ngực Trương tiểu thư, sau đó linh hoạt xoay tròn cắt xoẹt…
Không thể nào hình dung nổi âm thanh phát ra từ cổ Trương tiểu thư lúc này là gì. Tôi bắt đầu run rẩy, mũi ngửi thấy đầy mùi máu tanh, làm khí quản
đau nhói. Dây thần kinh căng đến mức sắp đứt ra, hai tai ong ong, cả
người như bị đặt trong chiếc thùng nén, chỉ lát nữa thôi sẽ bị nén đến
tan xương nát thịt.
Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao Nhạc
Thanh Âm và Điền U Vũ không cho chúng tôi ra ngoài… Tên tử tù này là một kẻ biến thái. Hắn sẽ không vì bị quan phủ lùng bắt mà trốn đi. Hắn
khoái giết người, hoặc là… hắn thích tàn sát nữ tử, có thể do hắn hận,
cũng có thể là yêu thương, tựa như trẻ con thích xé xác côn trùng vậy.
Hắn, kẻ biến thái có một tình cảm khó hiểu với nữ nhân ấy, đam mê phân
mảnh những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, để giúp các nàng có được cái mà hắn gọi là “nhẹ nhõm” và “mãi mãi thanh xuân”.
Chẳng
trách không thể dán cáo thị truy nã, bởi vì sẽ khiến quần chúng toàn
thành khủng hoảng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày.
Cũng vì thế mà cẩu quan không chịu tiết lộ cho tôi nhiều hơn, hắn sợ tôi bất an.
Còn nhớ, trong sách sử có ghi lại, ở cổ đại
không thiếu những tên tội phạm biến thái như thế: tướng quân của một
triều đại nào đó ham mê đôi chân bó của nữ tử. Trong một lần đánh bại
tòa thành nào đó, hắn đã vào nhà dân, chặt đôi chân của nữ chủ nhân
xuống, cho vào nồi nấu chín rồi ăn, vô cùng thích chí.
Trong đôi mắt tên biến thái này toát ra vẻ tàn nhẫn. Hai thứ hắn vừa cắt đi
lăn xuống mép phản, máu tươi dính đầy trên cơ thể trắng bóng của Trương
tiểu thư, rỏ xuống đất.
Màu đỏ chói lọi làm mắt tôi
đau nhức, tầm nhìn dần dần tối đi, trở thành màu đỏ. Ngay cả mặt đất
cũng bị tôi nhìn thành một thế giới đỏ lòm, tên tội phạm cũng màu đỏ,
không trông rõ mặt lắm, chỉ là một đống thịt. Hắn vừa nói gì đó, rất
nhỏ, vẻ sợ hãi, rồi cười cười giơ dao lên như khi cắt quần áo của Trương tiểu thư. Lần này thứ được rạch xuống là cả một tấm da người trắng đầy
máu…
Không biết đã qua bao lâu, hung thủ mỉm cười đi
đến cạnh tôi, cúi xuống ghé vào tai tôi, nói: “Bảo bối ngoan, nàng cũng
rất thích màu sắc này… phải không?”
Tôi liều chết hít thở, nhưng chỉ có rất ít không khí vào mũi. Hơn nửa đầu óc đã trống
không, trắng xóa. Tôi cảm giác thấy lục phủ ngũ tạng của mình cứng đơ,
cho nên cả người không tài nào nhúc nhích được.
Hung
thủ nhẹ nhàng kéo tôi đi, đưa tay sờ soạng gương mặt tôi, cười nói:
“Đúng thế… Chỉ có mình nàng biết thưởng thức… Thật đúng là tri âm của
ta. Có muốn… hưởng thụ một chút không?”
Tôi không
động đậy được, thậm chí đến con ngươi cũng không chuyển động được. Bị
hắn lôi nhẹ, từng bước từng bước đi đến cái phản mổ đầy máu thịt.