Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi

Chương 27: Chương 27: Không Rõ Ràng!




Chương 26: Không rõ ràng!

Thời tiết ở Hiên Viên quốc đang trong thời gian giao mùa, từ mùa đông sang mùa xuân, một vài loài cây vẫn còn đang rụng lá, những chiếc lá úa vàng chết đi để mầm non mới thế chỗ.

Ở đất nước này, hoa đào ở mỗi địa phương khác nhau đều có thời gian ra hoa khác nhau, giống như ở Đào Hoa Sơn Trang phía Bắc của Hiên Viên Quốc mà giáp với biên giới Bắc Đường Quốc và Nam Cung Quốc,tiếp nhận hai loại khí hậu của hai quốc gia này, vì thế mà hoa đào ở Đào Hoa Sơn Trang luôn nở hoa quanh năm. Tiến vào trong nội thành Hiên Viên Quốc thì khí hậu có phần khô và lạnh hơn, thuận theo tự nhiên thì thì hoa đào nở vào mùa xuân, hiện giờ Lan Thương Đại Lục đang bước vào thời gian giao mùa mà hoa đào mới chỉ hé nụ.

Phủ Thái tử - Hiên Viên Vũ.

Lan Ti các.

Trước gương hiện ra gương mặt mang khí chất cao ngạo xinh đẹp, nữ tử có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng noãn, mi tâm nàng có một cái bớt nhỏ hình hoa sen đỏ rực.

*Giải thích: Cái bớt nhỏ ở mi tâm của chị ấy có thể hiểu giống như nốt chu sa trên trán của nữ nhi thời xưa.

Nàng ngồi trước gương nhìn chính mình, suy nghĩ một chút, nếu không phải họ Hiên Viên kia sáng sớm đã sai người đến, dặn nàng chuẩn bị sớm để vào cung yết kiến Thánh thượng cùng Hoàng hậu, thì đã không cần phiền phức như vậy!

Lan Nhi đứng ở phía sau vấn tóc cho nàng, động tác thật nhẹ nhàng nhưng kết quả thật hoàn mỹ. Tóc của nàng được nàng ấy vẫn lên một nửa, nửa còn lại xoã tự nhiên xuống, tóc ba ngàn sợi thỉnh thoảng khẽ lay động, thật đẹp!

Thoáng thấy Lan Nhi còn định cài thêm mấy cái trang sức bằng vàng ròng kia, nàng lại nghĩ đến cái hôm cử hành hôn lễ của mình, thật sự rất nặng đầu, bởi tóc của nữ nhi thời này rất dày và dài, vấn lên đã cực rồi, còn phụ thêm mấy thứ diêm dúa này, nàng có chút không chịu nổi!

“ Được rồi, cũng chỉ là vào cung yết kiến, không cần làm phiền phức như vậy!”. Nàng hơi lạnh giọng nói, tiện tay tháo mấy thứ mà Lan Nhi vừa cài lên đầu cho nàng. Giọng nói của nàng từ khi bé nàng nói đã cảm thấy có chút lạnh lùng, cho dù có thấp giọng hay dịu dàng đến mấy thì độ lạnh cũng chỉ giảm có nửa phần.

“ Nhưng mà, tiểu thư. Những thứ này đều là của hồi môn từ nhà mẹ đẻ ngài, sao có thể không dùng, nhìn chúng thật sự rất đẹp mà. Hơn nữa…” . Lan Nhi cứ thao thao bất tuyệt, cũng cố ý không nhìn đến cái nhíu mày của Kỳ Tuyết.

“ Được rồi được rồi, em không cần phiền phức như vậy, số trang sức này bây giờ ta không dùng thì sao này cũng có lúc có ích. Hơn nữa, nếu ta không dùng, có thể để lại làm của hồi môn cho em mà!”. Tiểu Tuyết thuận miệng trêu đùa Lan Nhi một phen, khoé miệng cũng kéo cong lên một chút, làm cho Lan Nhi hai má kéo đến rặng mây hồng.

“ Tiểu thư, người thật là….!”. Lan Nhi ôm hai má, Tiểu Tuyết cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng, má núm đồng tiền hiện lên, khiến lan nhi sững sờ một giây. Lan nhi cảm thấy tiểu thư của nhà mình tính cách thay đổi rồi, nhìn lại như thế nào vẫn không cảm thấy giống như trước!

“ Tiểu thư, người cười lên đẹp như vậy, vì sao từ trước đến giờ đều không chịu cười chứ?”. Lan Nhi chỉ thuận miệng hỏi vậy, nhận lại là ánh nhìn ngạc nhiên của tiểu thư.

“ Như thế nào, chẳng lẽ trước kia ta đều không cười?”, Tiểu Tuyết quay đầu lại nhìn Lan Nhi, mày đẹp nhíu lại, ánh mắt điềm tĩnh trước đó nổi lên vài tia kinh ngạc.

“ Tiểu thư, không lẽ ngài quên rồi sao, trước kia, tiểu thư cả ngày ngơ ngẩn một chỗ, miệng luôn luôn lẩm bẩm gì đó.”. Lan Nhi còn đang nghĩ, liệu có phải chủ tử vì đâm đầu vào cột tự sát mà thành mất trí nhớ rồi hay không?

Lan Nhi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Kỳ Tuyết, nói tiếp:

“ Bình thường nếu không có việc gì, ngài sẽ ở khuê phòng ngủ. Nhưng hễ Ngũ tiểu thư kia đến, nàng ta sẽ xui khiến người phá phách ... Mọi người khi nhìn đến bộ dạng đó của người, đều nói…”. Lan Nhi ngập ngừng, mắt liếc quan sát cảm xúc khuôn mặt của Tiểu Tuyết, thấy nàng mày càng ngày càng nhíu chặt liền không dám nói ra hai chữ cuối cùng kia.

“ Ý ngươi là, ‘ngốc tử’?”. Tiểu Tuyết thay Lan Nhi nói ra hai chữ ‘ngốc tử’ kia, mày nhíu lại thành viền núi, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh mờ nhạt, lúc hiện đại, lúc cổ đại. Kỳ Tuyết ôm đầu người hơi co lại, Lan Nhi lúc này cũng không để ý đến tiểu thư cho lắm. Sau khi những hình ảnh kia biến mất, Kỳ Tuyết mới buông tay, trên trán đã rịn rã một tầng mồ hôi, thở mạnh một cái!

“ Lan Nhi, thật ra thì, từ sau khi tỉnh dậy, ta liền đem chính mình quên hết những thứ trước kia, kể cả phụ thân phụ mẫu. Vậy,.. em cảm thấy ta bây giờ tốt hơn, hay trước kia tốt hơn?”. Kỳ tuyết đứng lên, xoay người đứng đối diện với lan nhi, mắt đẹp thản nhiên nhìn nàng ấy trả lời.

“ Đương nhiên là tiểu thư bây giờ rồi! người bây giờ rất tốt, em vẫn mong như vậy! Tiểu thư, chúng ta đi thôi, không nên để cô gia đợi lâu!”.

“ Được rồi, đi thôi! Còn nữa, sau này không được gọi họ Hiên Viên kia là cô gia.”. Lâm Kỳ Tuyết véo má Lan Nhi một cái, đến câu sau thì dí dí cái trán của nàng ấy hai cái.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi Lan Ti các. Từ Lan Ti các, muốn ra được đến sảnh chính còn phải đi qua một cái hồ sen và Đào viện, đúng như tên gọi, Đào viện trồng rất nhiều hoa đào. Thời điểm giờ, hoa đào đang trong khoảng hé nụ, dù vậy sắc hồng của vườn đào đều rất rực rỡ.

Khi hai người Kỳ Tuyết và Lan Nhi vừa bước chân đến đào viện, khung cảnh hiện ra trước mắt hai người, dưới gốc cây đào to nhất, cũng là cây đào luôn ra hoa và tàn sớm nhất… Nam nhân y phục màu lam yêu nghiệt, hai tay ôm chặt nữ tử thân hình nhỏ nhắn hồng y, tóc nàng ta khẽ theo gió bay bay. Thân hình nàng ta có chút gầy yếu, giống như thuỷ tinh bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ, làm cho người ta thương tiếc, đặc biệt là nam nhân. Mà nam nhân khoác lam y đang ôm nữ tử hồng y kia lại là Thái tử đương triều của Hiên Viên Đế Đô – Hiên Viên Vũ. Chân của Lâm Kỳ Tuyết có chút khựng lại, không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Phương Tuấn Kỷ cùng cô gái quán bar hôm nàng xuyên không, lòng nàng có chút đau đớn, sau đó liền tự trấn an chính mình, nói rằng: ‘ Không có việc gì, không có việc gì. Người trước mắt mày là Hiên Viên Vũ, không phải là Phương Tuấn Kỷ, tuyệt đối không phải! Bình tĩnh, bình tĩnh!

Thấy nàng có chút thất thần, Lan Nhi ánh mắt theo đó mà nhìn về phía trước, chỉ thấy cô gia đang ôm một nữ tử trước đào viện: “ Cô gia hắn…”. Lan Nhi cũng không biết mình nên nói gì vào lúc này nữa, liếc mắt thấy tiểu thư không nói gì, mặc dù khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt giống như vô cùng đau lòng, vô cùng thương tâm: “ Tiểu thư, cô cũng đừng đau lòng quá, Thái tử có lẽ chỉ là nhất thời mê muội mới như vậy, đợi…”.

Không đợi Lan Nhi nói tiếp, Lâm Kỳ Tuyết chỉ cười nhạt, giống như là không để ý đến khung cảnh chói mắt trước mặt, nàng chỉ nghĩ: Nếu không phải do cái tên họ Hiên Viên kia có khuôn mặt giống với Phương Tuấn Kỷ, có lẽ nàng cũng không để ý nhiều như vậy. ‘ Phương Tuấn Kỷ, Tuấn kỷ, cái tên này, có lẽ nàng nên quên thôi. Kiếp trước là hắn phản bội nàng, tình nhân của hắn còn khiến nàng bị tai nạn khiến nàng hồn bay phách lạc, linh hồn mới lại không rõ ràng thế nhưng bị đưa về cổ đại. Có lẽ bây giờ ở thế kỷ 21 hắn và ả tình nhân kia đã chẳng còn trên đời này nữa rồi, ba nuôi của cô chắc cũng chẳng thể nào để yên việc này đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.