Đến thời không này đã được hai tháng. Kể từ khi Huyết Mẫn bỏ đi chu du thiên hạ đến giờ vẫn không có một chút tin tức.
Tháng này là tháng mưa Ngâu, thời tiết có chút âm u. Trời mưa làm khung cảnh dưới núi Linh Sương ướt át. Đào Hoa Sơn Trang mặc kệ trời mưa, hoa đào vẫn nở rộ.
Sở Dạ Nguyệt ngồi trước cửa sổ, một tay chống cằm, một tay vươn ra hứng những hạt mưa lất phất ngoài trời. Tâm hồn nàng đã theo cơn mưa mà tâm trạng có chút buồn.
“ Aiiii,... Không biết đám Thiên Ân thế nào rồi ? “. Nàng thở dài thu tay về, ống tay áo rộng thùng thình in hình hoa anh túc hơi ươn ướt.
“ Phó Cung Chủ. Phó Cung Chủ. “. Cửa phòng nàng bật mở bởi một lực không hề nhẹ. Mai Ly chạy vào, khuôn mặt hớn hở, miệng không ngừng gọi ` Phó Cung Chủ ´
“ Mai Ly, ta kêu em gọi ta là tỷ tỷ cơ mà. “. Dạ Nguyệt bày ra bộ mặt không vui.
Mai Ly vội vàng sửa, gọi ngập ngượng hai tiếng ` tỷ tỷ ´. Tiểu Nguyệt nhìn Mai Ly, lúc này mới nhận ra sự cao hứng trên gương mặt nàng ấy; nàng ngồi xuống ghế; rót lấy một chén trà; đưa cho Mai Ly uống; nàng từ tốn hỏi:
“ Tiểu Ly, ngồi xuống đi, có gì rồi nói ! “.
“ Mai Ly thở hổn hển, nhận lấy chén trà từ tay Dạ Nguyệt; uống một ngụm; đưa tay vuốt vuốt ngực để ổn định nhịp thở. Mai Ly lấy từ trong ống áo của mình ra một phong thư được gấp gọn gàng, ba chữ ` gửi Nguyệt Nhi ´ sạch đẹp rõ ràng. Nàng nhìn Mai Ly, ánh mắt có chút nghi hoặc:
“ Ly,... Đây là... ? “
Mai Ly rót thêm cho mình một chén trà, vừa uống vừa nhìn phong thư, vui vẻ gật đầu nói:
“ Là thư gửi từ Huyết Phó Cung, lâu như vậy mới có một chút tin tức ! “. Tiểu Ly bĩu môi một cái.
Sở Dạ Nguyệt nhanh chóng xé bao thư ra, rút từ trong bao có tờ giấy chứa nội dung mà Huyết Mẫn gửi cho nàng; từng dòng chữ hiện lên rõ ràng dứt khoát:
` Nguyệt Nhi, thứ lỗi cho vi sư mà đã đi mà không nói lời từ biệt ! Hiện giờ vi sư đang ở Đông Hoa Quốc. Từ lâu, vi sư đã rất muốn đi chu du tứ quốc. Ta viết thư một phần là để báo bình an, việc còn lại đành nhờ con rồi ! Còn hai tháng nữa là diễn ra Đại Hội Võ Lâm, Huyền Cơ chúng ta năm nào cũng tham gia, nhưng hiện giờ tân Cung Chủ của Huyền Cơ còn chưa xuất hiện, lão già Cung Chủ Huyết Ảnh kia cũng bặt vô âm tín từ lâu, Đại Hội Võ Lâm năm nay đành phải giao phó cho con rồi, thời gian tới con sẽ vất vả lắm đấy ! Phải nhớ, chúng ta thắng - hay thua đều không quan trọng, ta tin đến lúc đó lão già kia sẽ xuất hiện thôi !
Nhớ tự chăm sóc bản thân, nha đầu Mai Ly kia sẽ giúp con trong việc luyện tập nhiều đấy !
Vi Sư Huyết Mẫn ´
Mai Ly bĩu môi, giọng nói có chút bất mãn:
“ Hóa ra là như vậy mới gửi thư về ! “.
Sau khi đọc xong bức thư, nàng ngẩng đầu lên nhìn Mai Ly, ánh mắt có chút thắc mắc:
“ Ly này, Đại Hội Võ Lâm năm nay gồm những ai tham gia, em,... Có biết không ? “.
Mai Ly vuốt cằm, động não suy nghĩ, lát sau nói:
“ Để xem, em từng nghe Huyết Phó Cung nói qua, năm nay vẫn giống như năm ngoái, số người tham gia vẫn như vậy... Ừm, chỉ có điều, năm nay đặc biệt hơn một chút, hình như là có thêm Cung Gia . “.
Lại nói thêm:
“ Cung Gia rất lợi hại nha ! “.
Thấy Dạ Nguyệt vẫn trầm lặng, Mai Ly nhìn nàng chằm chằm, như cảm giác ánh mắt của nàng ấy nhìn mình, nàng nhẹ giọng hỏi:
“ Ly à, mặt ta hôm nay có dính gì sao ? “.
Mai Ly vẫn nhìn nàng chăm chú, trả lời:
“ Không có, tỷ, người có tham gia Đại Hội Võ Lâm không ? “.
Nàng không ngần ngại trả lời dứt khoát:
“ Tham gia ? Đương nhiên tham gia ! “.
Nàng lại hỏi tiếp:
“ Nhưng mà,.. Em nói xem, Đại Hội Võ Lâm năm nay lúc nào diễn ra ? “
Mai Ly nghịch ngợm mấy sợi tóc mai, ánh mắt sáng lên, trả lời:
“ Nghe qua hình như là mồng tám tháng tám sắp tới đó ! “.
***********
Thế kỷ 21;
Một nơi nào đó tại Mỹ.
Tòa nhà mười mấy tầng nhìn từ dưới lên thật đồ sộ, ánh nắng chói chang chiếu sáng cả tòa nhà làm người ta cảm thấy có chút chói mắt. Chiếc xe hiện đại màu đen dừng lại trước cửa tòa nhà, bước ra từ trong chiếc xe là người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo kính râm mát, trên người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Người đó chỉnh đốn lại trang phục, cất bước vào trong.
Tầng mười sáu, phòng Chủ Tịch;
` Cốc. Cốc. Cốc. ´ Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự lặng yên của dãy hành lang dài. Bên trong truyền ra một giọng nam trung niên trầm thấp khàn khàn:
“ Vào đi “
Người đứng ngoài cửa nãy giờ thấp thỏm mở cửa, bước chân có chút nặng nề bước vào. Người đó đứng trước bàn làm việc của Chủ Tịch, đầu cúi hơi thấp:
“ Chủ Tịch “
Người được gọi là Chủ Tịch xoay ghế lại, có thể nhìn ra trên khuôn mặt có một tầng u ám:
“ Thế nào rồi, vẫn không có tin tức của con bé ? “.
Người đó cúi thấp đầu hơn, nhỏ giọng trả lời:
“ Là thuộc hạ thất trách “.
Lâm Đức Trung tức giận, hất hết sạch đồ đạc trên bàn xuống đất, ánh mắt hằn lên tia máu, lộ rõ vẻ hung ác:
“ Một lũ vô dụng , cho các ngươi hai ngày nữa. Hai ngày sau ta phải thấy con bé bình an trở về, nếu không,.. Các ngươi tự mình đi nhận hình phạt đi ! “.
Trí Hạo ngẩng đầu lên nhìn Lâm Đức Trung; nói:
“ Chúng thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực, mở rộng phạm vi mất tích của Nhị tiểu thư “
Lâm Đức Trung phất tay, nặng nề ngồi xuống ghế, Trí Hạo ` rõ ´ một tiếng rồi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Lâm Đức Trung, ông ta gục đầu xuống bàn, thái độ khác hẳn hồi nãy, trong miệng lẩm bẩm mấy câu:
“ Tuyết Nhi, ta xin lỗi, xin lỗi con, là ta làm hại con, ta không chỉ hại con mất người thân... Mà còn,.. Mà còn hại Liễu Gia sụp đổ... Ta không nên làm những chuyện như vậy ! “
Lời tác giả: Dạo này ít cmt ghê, các bạn đọc giả hãy cmt thêm để mình có động lực viết nhé !