Khi Huyết Ảnh dẫn nàng đến hang động gần con suối thì trời đã nhá nhem tối, vì vết thương của lão nhân kia mà Tử Hạ phải tự mình đi kiếm củi, dùng dao mang theo để bắt cá. Đến khi nàng quay về hang động thì đã gần qua giờ Dậu ( 17h -> 19h tối ).
Trong sơn động, ánh lửa lập loè chiếu sáng cả động, trên ngọn lửa là con cá được làm sạch sắp cháy. Tâm tình của nàng lúc này vô cùng tệ. Một tay bó gối, một tay cầm que không ngừng khoáy trong đống lửa, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm xuống đất. Thấy con cá thơm phức sắp cháy đen kia, Huyết Ảnh tay cầm con cá, mồm miệng nhồm nhoàm, tốt bụng nhắc nhở nàng:
“ Nha đầu, đừng lãng phí thức ăn, ngươi làm thế kia cá sẽ cháy đấy ! “. Rồi lại cắm đầu vào ăn.
Tử Hạ lúc này mới ngẩng đầu lên, lúc nãy mải suy nghĩ mà quên quên mất mình đang nướng cá; nàng đem toàn bộ nghi vấn hỏi huyết ảnh:
“ Lão quái dị, ở đây ngoài ông ra... Thật sự không còn ai sống trên này sao? “.
Lão vừa ăn vừa bất mãn lên tiếng:
“ Ta nói này tiểu nha đầu, ngươi mở miệng ra là gọi ta là quái dị nọ quái dị kia, nếu là người khác đã vinh hạnh được ta tặng một chưởng rồi. Xét về thứ bậc, ta là trưởng bối, tuổi tác lại hơn ngươi mấy chục tuổi, ngươi không thể dịu dàng gọi ta một tiếng tiền bối được hay sao? “.
“....“. Im lặng, nàng bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Lão lại huyên thuyên:
“ Đúng vậy, trên này chỉ có mình ta, khắp đảo này đã được ta bày trận pháp, người bình thường sẽ không lên được đây, ít nhất nội lực phải qua tầng thứ 6. Ta thấy, khắp Lan Thương Đại Lục này không quá tám người đạt cửu tầng ! “.
Nói rồi lão lại cắm cúi vào ăn, không khí tiếp tục rơi vào trầm mặc, Tử Hạ lại suy nghĩ mông lung. Đột nhiên lão mở miệng, nói:
“ Nha đầu, làm đồ đệ của Huyết Ảnh ta đi ! “.
Thấy Tử Hạ nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, lão khẽ hắng giọng, ném xương qua một bên, giải thích:
“ E hèm, nha đầu, ta không có ý gì khác, chỉ là thấy ngươi rất có tố chất, làm đồ đệ ta đi ! “.
Tử Hạ ngừng ăn, lau miệng suy nghĩ, nàng xuyên đến đây cũng đã gần một ngày rồi, còn không biết sau này sẽ như thế nào, còn đám Tiểu Nguyệt nàng vẫn chưa cách nào tìm ra bọn họ, cho dù tìm ra cũng chưa chắc biết cách nào trở về. Nàng ngẩng mặt lên, chắp tay :
“ Đồ đệ bái kiến sư phụ ! “
“ Ha ha ha..Hảo..Hảo đồ đệ ngoan a~“.
Lão rất cao hứng:
“ Từ bây giờ ngươi sẽ là Cung chủ đời thứ ba trăm mười hai của Huyền Cơ Cung “.
“ Huyền Cơ Cung ? “. Nàng thắc mắc lặp lại:
“ Đó là cái gì vậy ? “.
“ Đúng nha, là tổ chức sát thủ “. Lão nhiệt tình giải thích:
“ Huyền Cơ Cung của chúng ta tồn tại được hai hai trăm mười hai đời, ừ, đến đời ngươi là hai trăm mười ba. Bản chất của nó là tổ chức sát thủ, tuy là sát thủ, nhưng không phải kẻ nào có tiền là có thể sai khiến sát thủ Huyền Cơ “.
“ Kiêu ngạo vậy sao ? “.
Đáp lại câu hỏi của nàng là một cái lườm với bĩu môi của lão:
“ Tất nhiên rồi, Huyền Cơ chỉ đứng sau Long Điềm cung thôi. Về cơ bản, Long Điềm Cung mới thành lập được ba năm mà đã đứng đầu“. Lão bĩu môi. Chỉ là một tên nhóc mà có thể trèo lên đầu lão:
Lão lại nói tiếp về Huyền Cơ Cung:
“ Huyền Cơ chúng ta chẳng thiếu tiền, chúng ta cũng biết kinh doanh như người bình thường a. Tổng thể có mười tám tửu lâu phân bố khắp Lan Thương Đại Lục, bốn kỹ viện ở bốn quốc gia, và bảy tiệm buôn bán khác “.
“ Xem ra sau này làm Cung chủ cũng không lo chết đói a“. Nàng gật gù.
Huyết Ảnh đen mặt, cái gì mà chết đói chứ? Nha đầu này rất biết đả thương người khác mà không cần dùng sức, đó gọi là giết người không cần hung khí a !
Nàng đột nhiên hỏi sang chuyện khác:
“ Vậy cần bao nhiêu thời gian mới phá được nội lực tầng thứ mười ? “.
Lão nhìn nàng từ trên xuống dưới, kéo dài giọng: “ Với khả năng của ngươi thì cần....“. phán:
“ Ba năm là ngắn ! “.