Hút điếu xì gà trong tay, nhả khói thoã mãn một lúc lão ta mới nói: “Đúng vậy, vậy ngươi có thể thực hiện không? Ngươi nên biết là ngươi không có lựa chọn, nếu ngươi hoàn thành tốt việc này ta sẽ hậu đãi ngươi thật hậu hĩnh, và cấp một vị trí bên ta với quyền trọng mới. Nhưng, nếu ngược lại... ngươi sẽ không tưởng tượng được nó như thế nào đâu. Ta hi vọng ngươi biết dụng gì tốt cho mình.”
Kỳ Lân giật mình người sợ hãi, đây mới chính là bộ dáng tàn ác chân thật của lão ta. Dễ gì lão chừa hắn con đường sống, là hắn sai lầm khi nhầm tưởng giới hắc đạo này còn lưu chút tình nghĩa.
“Tuân lệnh chủ nhân.” Dù cơn sợ hãi đang lấn át lấy thân nhiệt hắn nhưng việc chốn chạy vẫn biết không thể thực hiện. Hắn thừa biết dù nhận lệnh hay không thì cái kết của hắn vẫn là chết.
Rạng danh sát thủ bảng A bất cứ ai nghe một lần cũng khó tránh cơn ác mộng, làm sao hắn có thể đối đầu khi mà tinh thần chiến đấu là chỗ vững vàng mà ngay lúc này hắn lại bị tê liệt thần kinh. Dưới tay của Băng Miêu, cái chết thật sự rất khó coi, bởi cho đến nay số người cô ta giết hầu hết đều rã xác ghê rợn, mỗi màn cảnh chứng kiến đều có sự trang trí đặc sắc, nào là bộ phận tứ phương rải rác thậm chí kinh hoàng hơn loã thể nguyên dạng nhưng chỉ phần bụng khoét sâu trống rỗng, thật dị hợm và kinh dị...
Nghĩ nhớ lại thôi đã khiến Kỳ Lân phải sốt vó lạnh run, dù hắn là nam nhi nhưng khi nhìn thấy cũng khó trách nôn mửa như mấy bà bầu. Nhưng thà chết trong thi hành nhiệm vụ còn chút mác danh hi sinh, còn hơn là chết trong tủi nhụclà một sát thủ đều có sự kiêu ngạo tuyệt không chấp nhận sự nhục nhã từ sự yếu ớt của bản thân.
Riêng lúc này Kỳ Lân khẩn thiết cầu nguyện cho xác hắn khi xuống âm vương còn có thể nhìn nhận mà cho hắn đầu thai.
------------0oo---------------
Trong một toà nhà hoành tráng, dưới sâu tàng hầm là một nơi mật tối hết sức kín mật và lạnh lẽo...
“Miêu nhi, ta nghĩ sau sự việc phá ổ của con hôm nay chắc lão ta sẽ không để con yên ổn đâu.” Giọng nói ôn tồn từ người nữ mặc y phục màu trắng, nếp nhăn không che giấu hiện rõ ở vầng trán cao, phía đuôi mắt sạm da thể hiện tuổi tác hơn nửa đời của bà.
Đó là Tinh San tiến sĩ nổi tiếng với nhiều lĩnh vực sáng chế, từ máy móc cho đến y thuốc. Không ai được bà chấp nhận là đệ tử nhưng duy nhất chỉ một người lĩnh hộ được, và tiềm năng hơn tiến bộ gấp bội hơn bà chính sát thủ Hàn Băng Miêu.
Trên bàn máy tính đầy dữ liệu mật mã lưu số dài dòng khó hiểu nhưng bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái đang làm việc hăng say, tay gõ liên tục dưới phím không màng đến lời nói của Tình San mà chăm chú vào dãy màn hình.
Một lúc sau cô quay người lại nhìn người đối diện: “Ta cũng đang chờ và dường như sắp đạt được rồi. Chẳng phải năm năm qua chúng ta cố gắng cũng chỉ chờ đến ngày này sao.”
Từ ngữ nhẹ nhàng nhưng giọng nói vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt màu nâu nhạt chớp mắt nhẹ đủ khiến tâm ai cũng phải lay động xao xuyến, mũi cao và chóp mũi nhỏ nhắn cộng sinh với làn môi phiến hồng tự nhiên nhìn vào một lần lại muốn nhìn thêm lần nữa. Mái tóc dài ngang thắt lưng, cô không sửa soạn cầu kì chỉ thả lỏng nhẹ nhàng lại làm tôn lên nét thanh toát giản dị.
“Đúng vậy, nhưng Miêu nhi... Nữ nhân như ta nhìn vào con cũng không khỏi xuýt xoa mà ghen tị đó nha. Ông trời sao ưu ái con đến vậy. Thật bất công!” - Tình San chau mày giả vờ ấm ức nói.
Miêu Miêu không nói gì, cô khẽ nhướn mi rồi lắc đầu. Chợt nhớ ra điều gì, cô mặc trên mình áo trắng, lướt nhanh qua phòng giám sát. Trong phòng chứa đầy đủ thật nhiều máy móc, camera đủ loại được gắn quan sát mọi góc. Nếu không phai là người thiếp lập ra gian phòng này thì chỉ bước vào thôi đã muốn té xỉu trước kiểu bày trí rối, kể cả mật lưới ở đây đều được kiểm tra bằng mật mã tiên tiến.
Cô đến quan sát camera, đảo mắt nhìn dãy màn hình hừ lạnh: “Đêm nay sẽ kết thúc thôi.” Bỗng dưng một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy căn phòng, cô không khỏi rùng mình, bất chợt trên bả vai cô lại truyền đến sự nhức nhói khó tả, thân thể dường như muốn cắt rời đau đớn.
Miêu Miêu nghiến răng thở dốc: “Không được. Nhất định ta cần qua đêm nay...”
Chợt nhớ đến những ngày hôm nay cô thường có triệu chứng bất thường như thế này, cảm giác thân thể cứ lành lạnh bất an, mỗi đêm cũng vì những giấc mơ kì lạ mà chẳng thể an giấc, một dự cảm thôi thúc đâu đó cứ mập mờ xung quanh. Cô nhăn mày lấy tay siết chặt lấy bả vai, cơn đau này biết đến khi nào mới chịu buông tha? Trong người khó chịu như cơn lửa thiêu đốt, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả bả lưng.
Cô lắc đầu cho qua: “Chỉ một lúc nữa thôi, mọi thứ sẽ được chấm dứt...”