“Lý tổng quản, người sao vậy? Sao lại thừ người ra?” Miêu Miêu thấy Lý Chiêu có vẻ thất thần, giống như ông đang cố tìm điều gì đó qua ánh mắt của Huyết Phong. Hành động đó khiến nàng rất tò mò, xen lẫn cảm giác bất an.
Lý Chiêu được kéo về thực tại, lão ho khan nói: “À… à… ta không sao. Chỉ là, lời của vương gia làm ta cảm kích quá đó mà, không ngờ ta lại được người tín trọng đến vậy.”
Miêu Miêu khẽ mỉm cười, chợt nghĩ được điều gì đó liền quay sang hắn, nói: “Huyết phong…”
Nghe nàng gọi, hắn theo vô thức nở nụ cười ôn nhu, nhẹ đáp: “Chuyện gì?”
“Dù gì cũng có Lý tổng quản có mặt ở đây rồi, mà ta ngoài người ra thì những người khác hoàn toàn chưa có dịp chào hỏi. Ngươi nghĩ xem bây giờ có nên nhờ Lý gia dẫn ta đi tham quan và gặp mọi người trong phủ không?” Đó không phải là câu hỏi, ý tứ của nàng lúc nào cũng mang nghĩa khẳng định, không hề phủ định. Vì thế, mỗi hành động của nàng Lý Chiêu nghĩ nàng là người có trước có sau, phong thái hòa nhã, tính tình không xấc xược, như vậy đã là điểm cộng trong mắt lão. Nhưng với Huyết phong, hắn hoàn toàn có thể đọc thấu suy nghĩ kia, dám chắc con mèo nhỏ này không chịu an phận, lai có ý định muốn quậy phá nữa rồi!
“Ta nghĩ ta sẽ đồng ý nhưng mà…” Hắn nói lấp lững khiến cả hai người còn lại đều tò mò, rang dựng tai nghe trót vế sau. “Nàng không thể đi ngay lúc này được…” Câu nói này nằm ngoài dự đoán của Miêu Miêu, nàng nhíu mày nói: “Tại sao vậy?”
Huyết Phong khẽ cười, đưa tay xoa đầu nàng rồi thì thầm bảo: “Nàng không nghĩ nàng sẽ gặp họ trong bộ dạng hơn hai ngày không tắm rửa chứ?” Vì trên đường đi đến phủ của Huyết Phong, nếu đi đúng ngã chính thì mất hơn bốn ngày mới đến nơi, nhưng vì đi đường ngắn nên phải chịu khó băng qua cánh rừng mà đi. Cho nên chuyện họ không tắm là lẽ hiển nhiên, trong rừng thì làm gì có quán trọ cơ chứ!
Miêu Miêu đỏ mặt khẽ nhìn sang Lý Chiêu cũng đang mím môi nhịn cười, chắc là lão đã nghe được câu vừa rồi. Quả nhiên, Lý Chiêu cũng có võ công! Giọng hắn nói rất nhỏ thế mà vẫn lọt tai qua lão.
Lúc này Lý Chiêu đi lấy khay của gia nhân đang đứng bên ngoài rồi đem vào trong, lão ân cần nói: “Thuộc hạ đã đem y phục đến thay cho vương gia và phu nhân, đồng thời nước bên trong đã được người đun sẵn, hai người có thể vào trong tẩm bồn được rồi.”
Huyết Phong hài lòng bảo với Lý Chiêu: “Vất vả cho Lý gia rồi.”
Ông không nói gì ngoài cái mỉm cười chung thành, sau đó đặt y phục ngay ngắn để lên bàn, xong rồi nói: “Thuộc hạ cáo lui trước, phu nhân và vương gia tiện thể nghỉ ngơi cần gì cứ gọi lão…” Chưa nói hết đã bị Miêu Miêu chen vào nói: “Lát nữa ta và người gặp nhé, đa tạ về mấy bộ y phục này.” Nàng nói trong khi sờ lớp vải mịn của áo.
Lý Chiêu cười thầm, cúi đầu chào và lui ra ngoài. Ở trong phòng thoáng chốc chỉ còn hai người, Huyết Phong thấy trong người hơi nóng nực, nói: “Ta nghĩ ta nên đi tắm thôi…”
Miêu Miêu không quan tâm, gật đầu đáp: “Ừ, đi đi.”
Bưng ra vẻ mặt không hài lòng, đây đâu phải ý định của hắn muốn nói. Huyết Phong cố tình kề sát người mình tiếp xúc với nàng, tà mị kêu: “Nàng đừng giả vờ không hiểu ý ta như thế được không? Bộ dáng đó… càng khiến ta muôn ở gần nàng hơn đấy…” Cái từ “ở gần” đột nhiên bị hắn nhất mạnh, khiến nàng dưng tóc gáy trước không khí hết sức ám muội này.Trong lòng bật công tắc kêu inh ỏi với hai chữ “đề phòng” được in đậm. Miêu Miêu nhận thức được tình hình không mấy khả quan này, lập tức có hành động muốn chạy ra ngoài, nhưng động tác chưa kịp tiến hành đã bị khống chế. Huyết Phong đem nàng xoay ngược đối mặt với hắn, Miêu Miêu thấy sắc mặt hắn chẳng khác gì mấy tên đang bị say, vừa đỏ đỏ lại rất… quyến rũ.
“Cái này… cái này hơi bị gần rồi đó Huyết Phong a. Ta nghĩ cách xa một chút sẽ tốt hơn chứ nhỉ…”
Hắn mỉm cười tà ác lập tức cúi xuống đoạt lấy môi mềm dây dưa. Miêu miêu trong sự ngỡ ngàng miệng còn thốt mấy câu chữ chưa kịp nói xong. Nụ hôn vừa dứt thì nàng vừa lúc cảm thấy thân thể mình như bay, bị giật ngược lên vai hắn. Sắc mặt nàng tai tái, hắn rất ít khi thô bạo theo kiểu mạnh mẽ như thế này, trừ khi…
ÔI mẹ ơi Đừng nói thú tính của hắn lại nổi dậy chứ!
Mặc kệ Miêu Miêu ra sức giãy dụa nhưng Huyết Phong vẫn giữ nguyên bộ mặt dửng dưng, biểu hiện sự thõa mãn. Miệng hắn còn thản nhiên nói câu, khiến nàng bây giờ có muốn chạy cũng chẳng thoát vuốt sói nữa rồi.
“Chúng ta sẽ lại động phòng nhưng lần này… là ở bồn tắm.”
.
Tại thư phòng.
“Sao chủ thượng và phu nhân lâu đến thế? Mọi người sắp tề tụ cả rồi…” Tinh Sát đứng ngoài cửa hết nhìn vào bên trong điểm danh từng mặt rồi tiếp tục hướng mắt ra ngoài mong chờ. Hiếm khi thấy bộ dạng gấp gáp này của hắn nhưng là không gấp không được, hôm nay nhân ngày chủ thượng trở về các người trong gia môn, hội khách Lĩnh gia đều có mặt tại đây, nhưng bàn về vấn đề gì hắn không biết. Có lẽ vì vậy mới khiến Tinh Sát hỏi sang Tinh Lâm, nhưng đáp lại hắn là câu: “Chủ thượng tới thì biết ngay thôi mà.”
Tinh Lâm nói mà không thèm nhìn hắn nên cũng không để ý cái nhìn khinh thường từ người bên cạnh. Tinh Sát bỏ qua y, quay lại công việc quan sát của mình, bất chợt gặp đúng đối tượng cần tìm, hắn chạy đến và thận trọng báo lại tình hình bên trong.
Sau khi nghe xong Huyết Phong gật đầu nói: “Được rồi, ngươi mau vào trong cùng họ đi.”
Lúc này, Tinh Sát ngẩng đầu thấy Miêu miêu, hắn thận trọng hỏi: “Phu nhân? Chẳng lẽ… người cũng vào đó luôn sao? Nhưng còn cái mạng che đó làm gì?”
Miêu Miêu nhức hông khẽ lấy tay xoa lấy, nghe Tinh Sát hỏi đến nàng cũng đáp: “Hừ, ngươi tưởng ta đeo thế này mát mẻ lắm à. Đi mà hỏi chủ tử của ngươi ấy.”
Không ngờ tên bạo quân này mãnh liệt quá làm nàng mệt muốn chết! Thế mà chẳng than được với ai, có mà nói hắn thì vẫn giọng điệu cũ, vẻ mặt quen thuộc, nói: “Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng…” Chẳng biết khi đẻ ra hắn có bị sinh ngược không chứ lần sau y như rằng hắn sẽ làm kịch liệt hơn. Thẳng thắng mà nói, cái nàng sợ duy nhất chỉ có nhục cảm của Huyết Phong.
Thấy Miêu Miêu đang liếc xéo mình, hắn không buồn giận mà còn hào phóng cười, điều này làm Tinh Sát tò mò nhưng không dám lên tiếng hỏi. Không khéo lại bị dính đòn thì tiêu! Dính dáng vào hai người này, hắn đã xác định mạng mình nhỏ bé đến cỡ nào rồi, rất mong manh và dễ vỡ..
Giờ ngọ. Cuối cùng mọi người đã có mặt đầy đủ tại thư phòng, Miêu Miêu thoáng ngạc nhiên khi thấy hai hàng người đang đứng chờ bên trong, ai nấy đều mang vẻ mặt trịnh trọng và nghiêm trang. Khi thấy Huyết Phong và nàng vào cửa, bọn họ cúi đầu thận trọng hô đều: “Chúng thần xin ra mắt vương gia, phu nhân.”
Huyết Phong cùng Miêu Miêu đi đến chánh điện ngồi xuống, sau đó hắn mới phát lệnh: “Ân. Chuyện ta gọi các người đến đây đã biết lý do hết chưa?”
Một người trong đám đông đứng ra nói: “Bẩm chủ thượng, việc này… chúng thuộc hạ cũng đang bàn luận với nhau. Theo quan sát, thuộc hạ đoán chắc hẳn chuyện rất nghiêm trọng nên người mới triệu tập tất cả mọi người đến.”
“Đúng vậy, chuyện rất quan trọng.” Huyết Phong gật đầu trả lời.
Câu nói của Huyết Phong càng làm mọi người thêm bối rối, trong lúc đó có một gã cao tầm Tinh Sát, dáng vẻ cứng cáp và có thanh kiếm dắt bên hông khẽ lên tiếng: “Chủ thượng, thứ lỗi cho thuộc hạ vì tò mò nhưng chẳng hay thân phận của nhị vị tiểu thư bên cạnh người là…”
Lời Dĩ Kha vừa thốt ra chẳng khác gì tiếng nói chung của bọn họ đang thắc mắc, mọi người thầm nhìn nhau trao đổi rồi đồng loạt hướng mắt về tâm điểm – Miêu Miêu. Người đầu tiên ngồi cạnh Huyết Phong mà không lộ vẻ khiếp sợ, run rẩy, thậm chí nàng ta còn rất thản nhiên nhìn ngược lại khiến bọn họ càng tăng độ hoang mang, tất cả đều có chung một suy nghĩ: “Nàng ta là ai?”
Huyết Phong không có ý trách Dĩ Kha ngược lại còn thuận ý đáp, giống như câu hắn hỏi chính là chủ đề chính của hôm nay vậy. Mọi nghi ngờ cùng với thân thế bí ẩn của nàng ta lập tức được gỡ rối ngay sau phần trả lời của Huyết Phong. Hắn nghiêm giọng nói to, cố ý cho tất cả đều nghe rõ: “Người này, sau hôm nay thân phận nàng đích phúc tấn của Ngụy Chu Thành, đồng thời là phu nhân nắm quyền điều hành sổ sách công vụ của tất cả bang phái. Và điều quan trọng nhất, nàng là chính là nương tử của ta – Hàn Băng Miêu. Thật ra, có hai lý do để ta cho gọi mặt các người về, thứ nhất là để mọi người xác nhận danh phận của nàng, thứ hai về sau mọi chuyện nếu không có ta thì các ngươi hãy trực tiếp báo cáo lại với nàng, tất cả đã rõ chưa?”
Dĩ Kha bất ngờ nói: “Chủ thượng, về quyết định thay đổi này thuộc hạ nhất thời không quen…”
Tâm trạng của Dĩ Kha như thế nào bọn người bên dưới đều hiểu rõ, ngay cả bản thân họ cũng khó chấp nhận, bởi từ trước đến nay đều là chủ thượng đứng ra giải quyết công sớ, thế mà đùng một cái để đâu một nữ nhân ra duy trì? Phần nào ở vị trí của nàng, bây giờ mọi người đều đã hiểu, nhưng với lý do thứ hai thì khó thành…
Nhưng đối Tinh Lâm và Tinh Sát thì hai người họ không biểu hiện gì quá bất ngờ hay bối rối như đám người kia. Giống như bọn hắn đã thừa biết ngày hôm nay thế nào cũng xảy ra nên vẫn giữ tâm trạng bình thản, xem như không. Nếu như mấy người đó biết được Miêu Miêu là “Truyền nhân Thánh Y Cổ” thì chắc chắn bọn họ sẽ lập tức thay đổi sắc mặt bây giờ ngay.
“Cái gì cũng có thời gian, rồi ngươi sẽ quen dần thôi.” Vẫn chất giọng lạnh lùng như cũ.
Huyết Phong đảo mắt nhìn đống lộn xộn bên dưới đang bàn luận, có vẻ như lý do thứ hai mà hắn đưa ra không có sức thuyết phục cho lắm. Sắc mặt hắn hơi tối đen, chất giọng trầm thấp có uy lực cắt ngang không khí đang xôn xao bên dưới.“Các ngươi không hài lòng việc gì, mau nói.”
Trong khi đó Miêu Miêu rất bình thản, như thể chuyện bên dưới chẳng liên quan đến này nhưng thực tế nàng lại đóng vai trò nhân vật chính trong tuồng. Ánh mắt ánh lên tia thích thú xem trò vui, hiếm khi thấy Huyết Phong căng thẳng như vậy.
Đám người giật bắn người lập tức im lặng đứng nghiêm người, một người trung niên với bộ râu “nam tính” ở đầu hàng, nói: “Chủ thượng, chúng thuộc hạ trước giờ đều tin tưởng người, mọi quyết định của người ra sao thuộc hạ đều không làm trái ý. Nhưng mà sự việc ngày hôm nay khiến mọi người ai nấy đều bàng hoàng, nhất là về lý do thứ hai mà người vừa đưa ra. Thuộc hạ không có ý xúc phạm phu nhân nhưng nếu để chuyện công vụ đưa cho phu nhân giải quyết thì thật không chính đáng. Từ xưa đến nay mọi việc hệ trọng đều là nam nhân đứng ra gánh vác, nữ nhân thường ở khuê các là hầu hết, e rằng nếu có giao cho phu nhân người sẽ khó mà duy trì ổn thỏa. Đó là bọn thuộc hạ còn biết đến thực lực của phu nhân thế nào…”
Kẻ đó vừa dứt lời thì người khác vội chiêm thêm ý kiến: “Bẩm thân chủ, thuộc hạ hoàn toàn đồng ý với Liêu Tổng. Nhưng để mọi chuyện dễ dàng bàn luận hơn, tại sao thân chủ không cho phu nhân gỡ mạng sa che mặt xuống? Chẳng lẽ chúng thần không thể nhìn được gương mặt của người ra sao a?”
Thật chất thứ mà mọi người còn hoài nghi nhiều nhất chính là thân thế của nàng ta. Không lẽ chỉ qua lời nói không đầu không đuôi của Huyết Phong mà đẩy người lên chỗ ngồi “Đích phúc tấn” rồi theo đó mà bắt buộc họ phục tùng hầu hạ? Tất nhiên đây không phải phong cách của vị chủ thượng máu lạnh mà họ thường biết. Chuyện Huyết phong có chọn nàng ta lên vị trí gì liên quan đến hoàng cung, bọn họ không hề bận tâm. Vấn đề là tất cả người ở đây đều là người của Lĩnh gia, không thể để một nữ nhân chân yếu tay mềm, thân hình mảnh khảnh như thế mà làm chủ nhân bọn họ được.
Tay Huyết phong gõ nhịp trên bàn, có trời mới biết hắn đang suy tính điều gì trong đầu, chỉ có Miêu Miêu ở bên cạnh mới thấy rõ dấu gân xanh nổi ẩn cả vầng trán cao. Trước tình hình ấy Miêu Miêu xem như không thể ngó lơ được nữa rồi, quả nhiên sự cảnh giác và thận trọng quá mức của những người này thật khiến người ta sinh cảm giác khó chịu. Nếu không vì Huyết phong dặn nàng không được gỡ mặt nạ ra thì nó đã không thành một phần của chủ để bàn tán, mà nàng cũng không hiểu tại sao hắn phải làm thế, sợ điều gì chăng? Không bao giờ, con người khắc nghiệt ấy mà biết sợ chắc trên đời chẳng còn thứ gì dọa được người.
“Qua lời của các ngươi ta có thể nghĩ rằng cái mà ngươi bận tâm không hẳn là về việc xứng hay không xứng về chuyện để nàng phụ trách công vụ, mà là lo về sự an nguy tính mạng của bản thân, ta nói đúng không?” Huyết Phong trầm mặt nói, đôi mắt tối sầm và đáng sợ, miệng mím lại thành một đường sắc lạnh.
Không khí đột ngột trùng xuống như thể có một cơn gió lạnh vừa tạt ngang qua. Liêu Tổng là người chỉ huy Lĩnh gia về bước tiến mai phục nên từng nước bước ông đều thận trọng báo cáo lại Huyết Phong, từ phong thái và thái độ quyết đoán của hắn đã thuyết phục Liêu Tổng nên ông mới quyết định giao phó quãng đời còn lại của mình làm dưới tay hắn. Rất ít khi thấy Liêu Tổng chịu ra mặt, bởi thông thường ông luôn nghe theo chỉ lệnh của Huyết Phong, đến nay là lần thứ nhất mới thấy Liêu Tổng đối chất với chủ thượng. “Chủ thượng, người nên biết chúng thần luôn chung thành với sứ mệnh của mình, nhưng việc lo cho sinh mạng là bản năng chủ quan của mỗi người, điều này người không thể trách chúng thần được. Chuyện sẽ không quá nghiêm trọng nếu như chủ thương còn giữ ý định giao công vụ cho phu nhân duy trì, thật ra… về năng lực của phu nhân, chúng thần không dám đặt giao mọi sự lên tay người nếu như chưa biết rõ.” Nói xong, Liêu Tổng thận trọng hướng mắt nhìn Miêu Miêu.
“Mau móc mắt ngươi ra.” Huyết Phong gằn giọng nói. Cái nhìn vô tình vừa rồi đã lọt qua mắt hắn, và hắn cho Liêu Tổng đang cố tình soi mói nàng, điều này khiến hắn cực kỳ tức giận.
Liêu Tổng đứng hình và mọi người lại một phen hốt hoảng, thất kinh.
“Chủ thượng, chuyện này không đáng để Liêu Tổng làm vậy…”
“Thân chủ, Liêu Tổng hoàn toàn không có ý chọc người tức giận.”
“Chủ thượng…” “Chủ thượng…”
Trong lúc mọi người đang cuốn cuồn lên thì Liêu Tổng cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh nhất có thể, ông quỳ gối xuống sàn rồi giơ tay làm theo lời hắn mà bản thân mình lại không hề thốt một câu cầu xin gì. Thứ nhất, Liêu Tổng lên tiếng cầu xin nếu như đó là việc làm mà ông nhận thức mình đã sai và cần phải chữa lỗi. Còn lời vừa rồi, Liêu Tổng không hối hận khi mình nói ra thì cần gì mà xin tha tội? Thứ hai, ông biết rõ Huyết Phong không phải là người hai lời, không bao giờ có chuyện hắn sẽ rút lại lời nói của mình.
Miêu Miêu bắt đầu thấy hắn hành xử quá đáng, nàng không hài lòng đứng lên nói: “Khoan đã, ông không cần phải làm vậy.”
Câu nói của nàng lập tức khiến mọi người im bặt, cặp mắt vẫn còn mở to vì kinh ngạc. “Người này… người này… dám lớn tiếng trước mặt chủ thượng sao?”
Nàng bực mình đi xuống, tay đỡ lấy Liêu Tổng nhưng ông không hề có ý muốn đứng lên. Trước hành đồng ngoan cố đó, nàng bất mãn nói: “Ngươi càng cứng đầu chỉ làm bản thân thêm mất mát. Ta thật thất vọng, thân là một sát thủ tình trường lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, hôm nay ngươi tự móc mắt mình tại đây, về sau ngươi sẽ sống nếu thiếu đi sự quan sát? Ngươi nghĩ chỗ giang hồ sẽ để ngươi quay lại trong khi thân xác không khác gì một kẻ tàn phế hay sao.”
Từng câu từng chữ của Miêu Miêu tuy không cao nhưng đủ lượng để tất cả trong phòng đều nghe thấy, Liêu Tổng ngẩng đầu đánh giá nữ nhân trước mặt, nguyên nhân khiến hắn bị trừng phạt. Từ tư thế cho đến khí chất đều tóat lên khí phách, cũng có loại cảm giác uy hiếp khiến người phải lùi bước. Ông không nghĩ ngợi lâu, liền đáp: “Phu nhân, thuộc hạ thật sự rất tò mò thân phận của người rốt cuộc là ai. Theo cảm giác của thần, ta nghĩ người cũng là một sát thủ giống với chúng ta đây…”
Ánh mắt nàng ánh tia thích thú, khá khen cho đôi mắt tinh tường này, nếu bỏ nó đi thì thật phí phạm. Chỉ vài phút ngắn mà Liêu Tổng dường như đã nhìn thấu con người nàng. Đáng nể phục!
Miêu Miêu nhớ đến câu mà mọi người lúc nãy gọi y, nàng thấp giọng nói: “Liêu Tổng, cảm giác của người thật khiến ta khâm phục. Nhưng chẳng lẽ bây giờ ông còn tâm tình đề bàn về ta nữa hay sao? Có thể lát nữa ông sẽ mất thứ cái mà ông dùng để đánh giá ta từ đầu đến giờ đấy.”Huyết phong giữ nguyên tư thế hướng mắt nhìn nữ nhân của mình bên dưới, thật ra hắn không ngu ngốc đến nỗi để con át của mình bị tàn phế một cách dễ dàng như vậy. Hắn đứng dậy và nói: “Liêu gia, ông có thể đứng dậy.”
“Thuộc hạ xin đa tạ chủ thượng.” Liêu Tổng thận trọng đáp.
“Còn nàng nữa, mau lên đây.” Câu nói tiếp theo của hắn làm Miêu Miêu hơi cụt hứng, tuy vậy nàng vẫn làm theo.
“Sao hả?”
Huyết Phong liếc mắt nhìn bọn người bên dưới, tay hắn đưa ra phía sau tạo tư thế hiên ngang, quyền lực. Hắn lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi đã nhất quyết không đồng ý để nàng tiếp quản Lĩnh gia thì ta cũng không cần khảo sát thêm nữa. Mọi việc ở Lĩnh gia bao gồm cả giao dịch ở các khách quan bốn phương, từ nay các ngươi hãy tự giải quyết với nhau. Cuối tháng hãy cho người gửi báo cáo về cho ta, nếu như hao hụt bất cứ thứ gì hoặc tình trạnh có hướng sa sút ta sẽ tính sổ với từng người, vì vậy những ai phụ trách việc gì từ giờ hãy gánh vác cho tốt vào.”
Lại một trận xôn xao vang lên, không khác gì họ Miêu Miêu cũng rất bất bình trước cách giao phó toàn quyền này, nếu chẳng may có kẻ mưu đồ tạo phản thì sao? Cả tiền đồ Lĩnh gia có thể sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Nàng nói trong tức giận: “Huyết Phong, ngươi không thể quyết định như vậy được. Đâu thể vì một mình ta mà bứt bách bọn họ vào ngõ cụt được, ngươi làm như thế chẳng trách họ sẽ không khuất phục không những thế ngay cả hình tượng tốt ngươi trong lòng họ cũng chỉ vì ngày hôm nay mà bị xóa sạch. Ta thấy không đáng chút nào, là một người dẫn đầu tài giỏi đâu phải chỉ lo thể hiển vẻ ngoài oai hùng rồi tay không đùn đẩy cho thuộc hạ tự phân chia công tư gánh vác. Giả sử Lĩnh gia có ngày bị sụp đồ thì liệu sau này còn ai toàn tâm bán mạng theo ngươi mà xây dưng lại cơ đồ trong tay? Mọi chuyện sẽ không đến bước đường cùng nếu ngươi không có suy nghĩ ấu trĩ như vậy.” Cảm giác hôm nay Miêu Miêu mạnh dạn hơn bình thường, nàng nuốt khan, nhưng miệng lại khô khốc không nuốt nổi. Bây giờ nàng nên tán dương bản thân vì quá oai phong hay nên khóc thương cho mình với giây phút nông nổi vừa rồi đây?
Bên dưới khẽ hít sâu rồi nhả hơi một cách chậm và nhẹ nhất có thể. Hiển nhiên lúc này ai cũng thấy được vẻ mặt của Huyết Phong đang chuyển biến như thế nào, u ám và đáng sợ. Miêu Miêu theo bản năng cảnh giác liền nhẹ nhàng lùi từng bước ra phía sau, ánh mắt chạm thấy Tinh Sát và Tinh Lâm, ý muốn nài nỉ: “Cứu người là chuyện hệ trọng, mau tới đây giải thoát cho ta với…”
Bọn họ giả ngây như không nhìn thấy, thầm lắc đầu tiếc nuối: “Thừa biết phu nhân không tầm thường nhưng có thể dũng cảm đứng trước mặt chủ thường oanh oanh liệt liệt quát thẳng vào mặt người chắc chỉ phu nhân mới có gan hùm to đến thế.”
“Mau cút ra ngoài hết đi. Cút!”
“Xác định rồi ha!” Miêu Miêu khóc thương trong lòng.
Mọi người sững sờ nhìn nhau như chưa kịp thông suốt, trong một thoáng tất cả đều đồng lượt hướng mắt nhìn Miêu Miêu, ý muốn thể hiện sự nể phục và lòng ngưỡng mộ sâu sắc của bản thân trước hình tượng “dũng sĩ” oai vệ. Nhưng đối với Miêu miêu, những ánh mắt đó chẳng khác gì ngoài một thông điệp nhắn gửi: “Xin hãy bảo trọng.”Trong sự khẩn khiết cầu xin của nàng mọi người chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi thở dài bước ra ngoài, từng người như thế cho đến khi cánh cửa được đóng lại. Huyết Phong thở hơi dài, giồng như vừa trút khỏi một gánh nặng đè lên người. Hắn ngồi xuống ghế, sắc mặt không biểu hiện gì là tức giận như muốn xé xác nàng thành trăm mảnh nữa. Điều này khiến Miêu Miêu rất nhẹ nhõm, không kìm được mà thở mạnh ra.
“Nàng đang căng thẳng điều gì sao, nương tử?” Hắn đột ngột hỏi làm nàng giật cả mình.
Miêu Miêu giật giật hai cái ngay khóe môi, rốt cuộc nàng nên đối xử với hắn thế nào mới đúng đây a? Con người gì mà kì quoặc, thái độ lẫn biểu cảm hoàn toàn khác với hình tượng cách đây mười giây. Nàng đang nghĩ là hắn đang cố tình như vậy để nàng thấy yên tâm mà mất cảnh giác rồi hùng hồn xấn tới hành hạ nàng, hay là hắn đang thật sự bình thản? Đùa chứ, nàng lớn tiếng với hắn đến vậy cơ mà…
“Không… không có.”
“Tốt lắm, nào lại đây cùng ta.” Đến rồi, Miêu Miêu lập tức chạy ra xa, gương mặt còn hoang mang nói: “Tới đó làm gì, ta thích đứng đây hơn. Ngươi… ngươi ngồi đó được rồi.”
Huyết Phong thoáng nhíu mày rồi lại chợt giãn ra, khóe miệng nhếch lên đường cong tà mị, như thể đã tìm ra một thú vui hấp dẫn nào đó. Động tác đầu tiên hắn làm là đứng dậy, bộ dạng như mấy tên ghẹo gái, vừa bước tới chỗ nàng vừa giở giọng hỏi: “Nàng có biết vì sao ta cho bọn họ đi ra ngoài không?”
Miêu Miêu thở gấp gáp, chân lùi ra sau đến khi lưng nàng chạm vào vách tường cũng là lúc Huyết Phong đang đứng đối diện nàng, ở khoảng cách rất gần. Nàng nói: “Ta… ta… không biết.”
Huyết phong kề sát mặt nàng, đụng vào chóp mũi nhẵn mịn, hắn nhìn nàng bằng con mắt nóng rực vừa cất giọng tà mị bên tai: “Nàng có biết hình ảnh lúc nãy đã khiến ta rất tức giận hay không? Chưa bao giờ… không một ai có quyền lớn tiếng trước mặt ta nói chi đến có kẻ dám nói lời giáo huấn như vừa rồi. Nương tử, nàng nghĩ ta nên làm gì nàng nhỉ?”
“…” Im lặng chính là thượng sách!
Trước sự ngoan ngoãn của nàng, đôi mắt trong veo như đang cố nài nỉ buông tha, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Huyết Phong càng lộ vẻ thích thú, tay hắn siết chặt tay nàng dựng lên đầu, cất giọng uy hiếp: “Nàng càng như thế ta càng muốn trừng phạt nàng. Nhưng sự trừng phạt này ngoài ta ra không ai có thể thấy, nương tử, nàng đoán xem ta sẽ phạt nàng cái gì…”
Miêu miêu né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, chết tiệt, nàng thấy bản thân mình đang rung động. “Nếu như… ta nói trúng thì sao? Ngươi… sẽ tha ta lần này chứ?”
Cặp lông mày kiếm nheo lại, giống như đang băn khoăn một điều gì đó, lúc sau hắn quyết định gật đầu nói: “Được.”
“Quân tử nhất ngôn?” Miêu Miêu lấy thử câu trọng danh dự ra đánh cược, với tình trạng lúc này hơn ai hết nàng biết rõ hắn đang cần gì.
Huyết phong cười sâu: “Ân. Vậy nàng nói ta nghe xem… ta cần phạt nàng cái gì?”
Miêu Miêu trong làn hơi nóng, đôi mắt vì lưỡng lự mà hết nhìn Huyết Phong lại cố tình né tránh hắn. Nàng đỏ mặt nói nhỏ, giọng như ve kêu: “Ngươi… ngươi đang muốn trừng phạt… trên cơ thể… ta… ta… đúng không?”
Nét cười của Huyết Phong càng khắc nghiệt, ngươi mắt lóe lên tia giễu cợt nhìn nàng, hơi thở nóng phả vào tai ai kia, giọng ám muội nói: “Không sai, nương tử quả nhiên dưới tay ta đã trở nên nhạy bén hơn rất nhiều…”
Cảm giác như vớ được phao, Miêu Miêu lập tức sáng mắt, mừng nói: “Như vậy là… ngươi… a… khoan đã… ngươi làm gì vậy. Mau thả ta xuống.”
Huyết Phong bế nàng trong tay, mặc cho nàng giãy dụa đủ kiểu nhưng hắn vẫn trụ nàng một chỗ. Vừa hay bên tai lọt nghe câu: “Ngươi đã hứa rồi mà, quân tử nhất ngôn, ngươi phải giữ lời chứ.”
“Nương tử, đối với nàng ta luôn là tiểu nhân, vì thế ta có thề thốt với nàng hàng tá câu thì cũng toàn là lời sáo rỗng thôi.” Hắn xảo quyệt nói.
“Ngươi… ngươi… hận chết đi được.” Miêu Miêu cáu giận.
Trong khi Huyết phong đang ẫm Miêu Miêu đi qua cửa, nàng liền nhảy dựng lên lắp bắp nói: “Đừng nói là...”
Huyết Phong như đọc được ý nghĩ của nàng, miệng vẽ đường cong quyến rũ: “Chắc ta chưa nói nàng ở đây cũng có giường nhỉ? Chà, hôm nay chúng ta sẽ động phòng ở thư phòng của ta. Nàng tốt nhất vẫn nên thư giãn đi…” Câu cuối hắn cố tình hôn lên trán nàng an ủi. Miêu Miêu thống khổ kêu than trong lòng, chưa lần nào mà nàng cực kỳ ghét nụ cười của hắn nhất như lúc này...