Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 21: Chương 21: Phu nhân Hàn Băng Miêu 2




Phía sau khuôn viên Lĩnh Tuý Vương

“San San muội có thấy Miêu nhi đâu không ?” Dịch Anh từ xa đi tới, thấy San San đang chăm ngựa ăn, nàng lập tức chạy tới hỏi.

Dịch San ngừng động tác, lắc đầu trả lời: “Không a, muội từ nãy giờ ở đây không thấy chủ nhân đâu cả. Muội cứ nghĩ là người đang đi chung với tỷ chứ?”

Dịch Anh khẽ thở dài, khoanh tay trầm ngâm nói: “Lúc nãy thì có đi chung nhưng vì có việc nên ta ra ngoài một chút... Khi về ta đến phòng tìm nàng ấy nhưng không thấy bóng, gặp người xung quanh hỏi thì bảo cũng không thấy...”

Cùng lúc ấy Dịch Anh thấy hai bóng nam nhân ở hành lang đang đi ngang qua, nàng nhanh chóng gọi vào: “Này, hai người kia...”

Tinh Lâm và Tinh Sát nghe tiếng kêu, lập tức quay đầu nhìn lại, liền nhận ra đó là hai cô nương hay đi cùng phu nhân. Được một lúc bọn họ lại nhìn nhau khó hiểu, nhưng mà sao gọi bọn họ lại nhỉ?

“Này, này tôi gọi hai người đấy, làm gì mà thừ người ra vậy. Mau lại đây nhanh đi, tôi có chuyện cần hỏi một lát.” Dịch Anh tỏ vẻ không vui, hối thúc nói. Trên đời này nàng ta ghét nhất là những kẻ lề mề chậm chạp.

Đợi hai tên kia gật gù hiểu xong, bọn họ nhanh chóng đi tới chỗ Dịch Anh, thắc mắc hỏi lại: “Cô nương cần việc gì sao?”

Dịch San nhanh nhảu nói trước: “Đúng vậy, bọn ta muốn hỏi các ngươi là có biết chủ tử ta đang ở đâu không?”

“Chủ... tử?” Tinh Sát nhíu mày khó hiểu.

Trong hào trang Lĩnh Túy Vương này chẳng phải có một chủ tử duy nhất là chủ thượng Huyết Phong sao? Đâu lại thêm một vị “chủ tử” mới này?

“Ý cô nương có phải là phu nhân hay đi cùng hai người không?” Tinh Sát mập mờ đoán.

Dịch Anh gật đầu, mặt nhăn nhó bất mãn: “Đúng vậy, các ngươi có biết nàng ta đang ở đâu không? Bọn ta không thấy người cả buổi rồi đây, nóng ruột chẳng biết mất tích dạng nào rồi...”

Tinh Lâm lúc này mới khẽ à ra một tiếng, y trả lời: “Nếu vậy hai cô nương đừng mất công tìm kiếm làm gì, phu nhân giờ đang ở cùng chủ thượng bọn ta, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu.”

Dịch San vểnh môi đáp: “Sao ngươi có thể cam đoan điều ấy, nếu lỡ chủ thượng các ngươi nổi thú tính làm tổn hại tiểu thư bọn ta thì đền sao đây hả?”

Tinh Lâm nhếch môi cười: “Trước giờ chủ thượng bọn ta không hề động tâm trước bất kì nữ sắc nào, cô nương nói như thế có phải là quá tự tin cho tiểu thư mình rồi không? Nếu có e rằng tiểu thư của cô nương đây mới là kẻ nổi ham muốn ấy thì sao...”

“Ngươi dám...” Dịch San mất bình tĩnh ra mặt, ai dám xúc phạm chủ tử của bọn họ kẻ đó chính là muốn chết không đẹp.

Dịch Anh đưa tay cản Dịch San lại, nàng ta trầm giọng đáp: “Hình như vị hảo hán đây cũng hơi quá lời rồi thì phải, chúng ta chỉ vì lo cho chủ tử nên nhất thời đoán vậy, y đây cũng không nên chấp nhất trẻ người mà dùng lời như thế.”

Tinh Sát thấy tình hình căng thẳng, hắn đều giọng nói với Tinh Lâm: “Thôi được rồi, chuyện không gì hết làm gì đệ phải nói nặng như thế.” Quay sang Dịch Anh, hắn nhẹ giọng cúi đầu nói: “Nhất thời không giữ mực đúng với cô nương đây, tại hạ có lỗi.”

Dịch San không chịu thua càng cố ý xấn tới hăm he, nói: “Hứ, người cần thì lại không xin lỗi, còn trơ bộ mặt đáng ghét ấy ra, có suốt đời mấy kiếp trên thiên hạ này ai cũng biết ngươi là kẻ khó ưa nhất đối với nữ nhân.”

Tinh Lâm bị chọc tức, cố nén giọng đáp: “Nữ nhân trên thiên hạ bất luận ra sao cũng không ai sánh nổi tính tình chanh chua của cô đâu.”

Dịch San tức đỏ mặt nhưng nàng không thể làm gì lúc này, Dịch Anh lại cứ một bên can ngăn nàng không cho động thủ, nàng đành bất lực chỉ biết trừng mắt giao đấu cùng y.

Có trời mới hiểu cách đây vài ngày trước, nàng lại lay động với kẻ khó ưa này. Bây giờ chắc nàng tuyên bố thẳng, Tinh Lâm chính là thù địch đối với Dịch San này.

“Các ngươi làm gì xôm họp đứng tụ tập ở đây vậy.?”

Nghe tiếng động lạ cả bốn người lập tức quay đầu xem ai lên tiếng, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy hình ảnh của hai vị chủ tử đang đi tới. Hoá ra là Miêu nhi và chủ thượng đang đi đến, nhìn từ xa thân ảnh nam trang tuấn tú, cao lớn, trên người vận huyết bào vương giả, góc mặt bị che khuất bởi lớp mặt nạ càng tăng thêm phần bí ẩn, lạnh lùng. Huyết Phong đi bên cạnh Miêu Miêu, thuận tay giữ khư khư thân ảnh nhỏ nhắn kia, nàng mặc bộ y phục màu hồng, tiết văn hoa nhẹ nhàng và cường điệu. Nhìn nàng trông rất sắc sảo lẫn nhu mì thướt tha.

Bọn họ không khỏi xuýt xoa trước khung cảnh trước mắt, hai người kia có thật là một cặp trời sinh không? Kẻ dũng mãnh người thì nhu mềm, kẻ cường hóa người thì sắc sảo quả là xứng đôi vừa lứa.

“Chủ thượng, phu nhân tham kiến.” Tinh Lâm và Tinh Sát cúi đầu nói.

“Chủ tử...” Hai tỷ muội họ Dịch cũng kính cẩn làm theo.

Miêu Miêu hơi bất mãn, quả là nàng không quen với cách xưng hô và cư xử của người cổ đại thật. Nàng gật đầu nói: “Hảo hảo, nhưng từ nay đừng cúi đầu bẩm như vậy, ta không quen và nó cũng không cần thiết đối với ta.”

Dịch Anh và Dịch San không nói gì bởi họ còn lạ gì tính tình Miêu nhi nữa đâu, nàng bảo sao thì họ làm vậy. Riêng chỉ với hai tên kia vẫn còn trao mắt ngạc nhiên nhìn nàng, lễ giáo này thật sự là không thể bỏ vì nó thể hiện sự tôn kính của gia nhân với chủ tử mà? 

“Tất cả những gì nàng muốn thì cứ làm theo, ta sẽ không trách tội.” Huyết Phong lên tiếng cắt ngang, tay cũng tùy tiện kéo thân Miêu miêu dán sát vào lồng ngực hắn.

Cả bốn người đồng loạt giãn đồng tử đơ người chứng kiến, hành động vừa rồi tất nhiên đều lọt vào tầm mắt bọn họ, chính xác là hôm nay có bao nhiêu điều kinh ngạc mà bọn họ chưa thấy hết?

Trái lại Miêu Miêu không có ý phản kháng ngược lại càng dựa hơi ngoan ngoãn đứng gần hắn, thấy bọn họ cúi gầm mặt không nói, nàng đành bất đắc dĩ cười trừ. Nàng biết rõ dù có cố gắng giãy dụa thì cũng thất bại, bằng chứng là hắn quá mạnh... hơn nàng.

Ánh mắt dao động nhìn về phía hai tỷ muội kia lại giương mắt thầm quan sát Tinh Sát và Tinh Lâm... chẳng rõ trong đầu nàng suy tính điều gì, chỉ thấy trong tròng mắt ấy phút chốc lóe tia sáng dị thường.

Miêu Miêu khẽ cười bí hiểm, trong đầu khéo léo chuẩn bị dàn trận bày trò.

Huyết Phong nhìn tiểu nữ nhân trong lòng nhíu mày khó hiểu, thì thầm vào tai nàng: “Nếu nàng còn tiếp tục nhìn bọn hắn thì ta không biết sẽ làm gì đâu, thu lại ánh mắt đó đi.”

Đâu đó có mùi giấm chua bay ngang qua...

Miêu miêu ngượng mặt, các cơ như bị tê liệt thân bất giác trở nên mềm nhũng yếu đuối... Nàng mạnh bạo nắm vạt áo hắn kéo xuống, khoảng cách dần thu hẹp, nàng hướng tới tai hắn nói như chỉ hai người nghe:

“Ngươi thật quy củ đó nhưng cũng may là ta không đam mê hai tên đó... chỉ là bây giờ ta muốn chơi đùa một chút, ngươi tốt nhất đừng nên phá đám là được.”

Huyết Phong lộ vẻ hoài nghi, lạnh giọng hỏi: “Nàng muốn chơi cái gì?”

Biết ngay là hắn sẽ hỏi như thế, Miêu Miêu đành giả giọng ủy khuất buồn bã nói: “Huyết phong... ngươi thả ta một chút đi. Ta chắc chắn sẽ không tổn hại gì đến ngươi đâu mà...”

Huyết Phong bị siêu lòng, tay chậm rãi vòng qua eo nàng tăng lực siết chặt: “Hảo, lần này ta không tra nàng làm gì nhưng tốt nhất lần tới nàng hãy nói rõ, còn nữa... nương tử hãy ngoan ngoãn đừng náo loạn là được.”

Nghe vậy, Miêu Miêu liền hí hửng cười tươi phấn khích kiễng chân hôn nhẹ má hắn, tên yêu nghiệt này đôi lúc đáng yêu lắm chứ!

Không đợi Huyết Phong kịp phản ứng, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ Dịch Anh nói: “Các người dẫn ta đến chuồng ngựa đi.”

-----------------ooo-----------------

“Phu nhân, đã đến rồi.” Tinh Sát đi trước, nghiêng đầu hạ giọng báo.

Miêu Miêu gật đầu hiểu, trước mắt nàng là một trại ngựa sân cực rộng, hàng rào được bằng tre để làm ranh giam ngựa chắc chắn, mỗi chuồng ngựa đều biệt đãi cả thúng rơm, cỏ đầy đủ. Lĩnh Túy Vương đúng là dồi dào về vật ăn vật uống, ngay cả các thú vật đều được chăm sóc cẩn thẩn, so với hiện đại quả là giống nuôi tốt hơn rất nhiều.

Miêu Miêu bước chân tới gần xem ngựa, sinh lòng tò mò nàng đi hết chỗ này đến chỗ khác ngắm nghía không biết mệt, bỗng nhiên ánh mắt dao động dừng đến chuồng ngựa kế bên. Đó là một con ngựa đội lớp lông trắng nhu mịn, cặp mắt đen xoáy sâu trông nhìn sơ rất vô hồn kì lạ, hình dáng cũng chưa lớn hẳn là một con ngựa đúng chuẩn trưởng thành, nhưng đúng là vị “bạch mã” này đã hút hồn nàng mất rồi. Nhưng có vẻ là nó đang bị bệnh, nó vẫn cứ nằm im một chỗ không cử động nhiều, lâu lâu lại ngẩng đầu ngó xung quanh rồi gục xuống trông nhìn rất đáng thương.

Huyết Phong đi theo sau nàng nhắc nhở: “Con ngựa đó đang bị nhiễm dịch bệnh, nàng nên tránh đến gần.”

Miêu Miêu đưa mắt đánh giá một hồi, thuận tiện vươn tay cố ý chạm thân ngựa thử khám thì ngay lập tức bị cánh tay khác chụp lại. Nàng trừng tức giận có ý hỏi tại sao lại ngăn cản.

Huyết Phong tỏ vẻ không hài lòng, nhíu chặt lông mày bất mãn: “Ta không thích nàng chạm vào.”

Nàng ngẩng đầu ngước lên trời, lòng ca thán: “Ôi hắn không phải là phu quân của ta ta, là chỗ vựa tiền biệt đãi thì ta đây đã bóp chết hắn mất lâu rồi.”

“Ta chỉ xem mạch nó một chút thôi, không đến nỗi lây bệnh truyền đâu mà ngươi sợ.” Miêu Miêu cố nén giọng trả lời, tay xoa tay hắn giả bộ trấn an.

Huyết Phong cũng không cự tuyệt thêm, thấy nàng đã khăng khăng như vậy hắn đành để nàng xem thử.

Miêu Miêu thở phào, tay cẩn thẩn sờ lên thân ngựa rồi thử tra cứu, trước giờ nàng chỉ xem mạch người đây là lần đầu tiên nàng khám nghiệm động vật, tất nhiên phải đôi chút dè chừng rồi.

“Huyết Phong, con ngựa này có mạch rất tốt xem ra không nhiễm dịch nghiêm trọng, ta nghĩ chỉ cần chăm sóc nó sạch sẽ một chút là sẽ mau chóng khỏe lại thôi... À, ý ta muốn nói thêm là ta sẽ là người chăm sóc nó được chứ?”

Miêu Miêu chớp mắt long lanh nài nỉ, nàng càng lắc tay hắn hối thúc, Huyết Phong thấy tiểu nữ nhân đã phấn khích như thế, hắn sao nỡ làm nàng mất vui, cố ý giả giọng nghiêm khắc nói: “Nhưng như vậy sẽ không tốt cho long thể nàng đâu...”

Nàng lắc đầu nói: “Không a, ta tiêm phòng chích ngừa đầy đủ lắm, hẳn không bị dịch truyền nhiễm đâu. Chưa kể con ngựa này ta đoán cũng không phải bị bệnh lâm sàng gì, chẳng qua nó cần tẩy rửa chút thôi mà.”

Huyết Phong đăm chiêu suy nghĩa, xong rồi đứng dậy đột ngột làm Miêu Miêu suýt ngã theo, cũng may hắn kịp đỡ nàng, Huyết Phong gật đầu xoa càm nàng: “Thôi được, ta sẽ giao con ngựa này cho nàng chăm sóc nhưng ta không cần biết ngựa hết hay còn bệnh ra sao chỉ cần nàng sơ sảy bị nhiễm phong hàn, ta liền đem nó đi giết, đã hiểu chứ?”

Miêu Miêu dựng lông gáy, tên yêu nghiệt này đúng là máu lạnh tuyệt tình, ngay cả động vật cũng không bỏ sót hay nương tay.

Huyết Phong vòng tay ôm nàng chuẩn bị rời khỏi, Miêu Miêu sực nhớ liền quay đầu nói lại: “ Tinh Sát sẽ theo Dịch Anh kiếm thuốc giúp ta, còn Tinh Lâm và Dịch San sẽ ở lại theo dõi tình trạng, tiếp tục bón ăn cho nó đầy đủ nếu có gì hãy báo ta ngay. Trọng trách này đều nhờ các ngươi cả đấy.”

Nghe vậy, bọn họ thoáng bối rối một chút nhưng cũng nhanh chóng thích nghi, liền cúi đầu chấp tay nhận lệnh.

Miêu Miêu nhếch miệng cười ẩn ý, đợi bọn họ phân theo cặp đường ai nấy làm Miêu Miêu mới bắt đầu cảm thấy thân thể như sắp rã. Biết cả người đã kiệt sức, nàng lười nhác ghé vào tai Huyết Phong bâng quơ nói: “Ta mệt, muốn về phòng.”

Huyết Phong giật giật khóe môi, nương tử hắn không khác gì một con mèo lười biếng, nghĩ vậy hắn cũng không bàn cãi thêm, thuận tay nhấc bổng người Miêu Miêu cắp vào lòng mình. Nàng thoãi mái ngã đầu tựa vào vai hắn nhắm mắt nằm nghỉ.

Dưới ánh nắng của bóng trưa trời, bóng dáng của người nam nhân dệt xuống nền đất như ôm trọn thân ảnh nhỏ bé đang bồng trên tay, động tác hết sức nâng niu và cẩn thận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.